Sau khi giải quyết cô Nhậm Đình Đình rắc rối đó, anh lại đau đầu nghĩ cách đối phó với Phương Hiểu Đồng.Nếu là ngày xưa thì anh đã nói thẳng ra rồi, còn bây giờ thì khác, anh sợ nói phải những lời khiến cô buồn.Anh đứng ở sân trước không dám bước vào, sợ cô lại bày ra cả đống "mỹ vị" ớn lạnh bắt anh phải ăn hết.
Anh ngồi xổm xuống đất, vừa gãi đầu vừa tự nói chuyện một mình.- Nói thật nha, cô làm đồ ăn khó ăn lắm nên cô đừng làm nữa, ăn đến tôi muốn nôn…- Không được không được...!nói vậy sẽ làm cô ta tổn thương mất.- Cô làm đồ ăn cũng khá lắm, nhưng cô phải học hỏi nhiều hơn.- Như vậy cũng không được.
Hay là nói đại đi, tự làm khó mình quá.Anh vắt óc suy nghĩ cách nói không bộc trực nhưng phải đủ để cô hiểu.
Đó giờ Kiều Trấn Vũ nói chuyện chẳng phải câu nể ai, cũng chẳng sợ đắc tội ai, còn bây giờ phải nghĩ đến cảm nhận của cô gái ấy nên anh mới nhức đầu như này.- Hay là như này.- Tôi không thích cô làm việc mệt mỏi, tôi rất đau lòng đó, nhà bếp là nơi tiếp xúc với dầu lửa nên rất nguy hiểm, tôi cấm cô làm những việc này.Anh cười hài lòng, cuối cùng cũng có một câu thoại khá ổn rồi.
Vừa tổng tài bá đạo lại vừa quan tâm đến cảm nghĩ của cô ta.- Không tệ, không tệ.Anh lầm bầm đọc đi đọc lại câu thoại đó trong miệng, có một câu thôi mà quên trước quên sau.- Nhà bếp là nơi rất nguy hiểm, cô không được… không phải, thiếu rồi.
Lại lại.- Cô không được nấu ăn nữa...!không phải, câu đầu là gì ta.Trong lúc anh đang nhìn vào cái cây để luyện tập lời thoại thì Hiểu Đồng đã đi ra, cô lén lút lại gần muốn hù anh ta thì nghe anh lẩm nhẩm nói gì đó.Anh nghiêm túc nhìn vào cái cây, cố gắng đọc thuộc lời thoại:- Đồng Đồng, cô đích thân xuống bếp làm món cho tôi ăn, tôi rất cảm động.
Nhưng mà, tôi thực sự không thích cô...!tôi không thích cô...Đang đọc nửa chừng lại quên lời, vế sau là "không thích cô làm việc vất vả như vậy" nhưng anh ta lại ngắt quãng ngay khúc "tôi không thích cô".Hiểu Đồng thẫn thờ đứng phía sau, cô nghe hết những gì anh ta nói.
Trái tim cô như vỡ vụn, đóa hoa chỉ mới đâm chồi nhưng rất nhanh đã bị đào bỏ cả gốc lẫn rễ.
Cô ráng kiềm chế nước mắt, đau lòng chạy thẳng lên phòng khóa chặt cửa lại.Cô ngồi co rúm bên cạnh giường, những ngày tiếp xúc với anh, tâm trạng cô như ngồi trên tàu lượn.
Lúc lên lúc xuống, vui buồn lẫn lộn.
Đây là lần đầu tiên cô rung động vì một người, nhưng hy vọng đó rất nhanh đã bị dập tắt.Cô mãi nghĩ đến tình tiết đã định sẵn trong phim.- Người anh thích, chỉ có Nhậm Đình Đình.Cô tự trách bản thân đã sống trong ảo tưởng quá lâu, tự cho bản thân có một vị trí đặc biệt trong lòng anh, dù anh chưa từng bày tỏ nhưng cô vẫn muốn giành lấy cơ hội được anh chấp nhận.
Có phải quá khờ rồi không? Mãi chạy theo một mối tình đơn phương không có kết quả, sau cùng kẻ phải chịu tổn thương cũng chỉ là chính mình.Đứng dưới góc nhìn của kẻ đơn phương thì tình yêu cũng chỉ là chuyện của riêng một người.Cô co người lại, ủ rũ buồn bã nghĩ đến kết cục của anh.
Thậm chí cô muốn vì anh mà ở lại nơi này, giúp anh thoát khỏi kết cục bi thảm đã được định sẵn.
Nhưng nếu anh yêu người khác, cô ở lại đây còn ý nghĩa gì nữa.Ở lại có thể cứu anh, nhưng không thể yêu anh.
Sớm biết như vậy cô đã không đâm đầu vào cái bẫy tình này rồi, nếu cả hai chỉ là kẻ thù, là người dưng thì tốt biết mấy.
Không cần nghĩ ngợi quá nhiều đến sự tồn tại của đối phương, là ông trời trêu chọc cô, bắt cô phải nhảy vào mớ hỗn độn này, bắt cô phải chịu thương tích đầy mình.Cốc… cốc…- Đồng Đồng, cô có trong phòng không? Tôi có chuyện cần phải nói rõ với cô.Kiều Trấn Vũ đứng ngoài phòng gõ cửa rất lâu nhưng cô không hề đáp trả.Cô ráng nén tâm trạng xuống, không ngờ anh