Cả Kiều phủ ngập trong màn đêm ma mị gợi tình, căn nhà chỉ duy nhất hai người họ, dù có hét khan cổ họng cũng không ai dám làm phiền.Nhậm Đình Đình xuất hiện với bộ đầm màu đỏ quyến rũ, đứng trước một tuyệt thế mỹ nam như Kiều Trấn Vũ, dù là trái tim băng giá ngàn năm cũng phải tan chảy thành nước.Anh từng bước đến gần, ôm lấy vòng eo cô ta đẩy mạnh vào lòng mình.- Hôm nay em đẹp lắm.Bản nhạc tình nhẹ nhàng vang lên, cả hai ôm lấy nhau dưới ngọn nến lãng mạn, đẩy [email protected] muốn tình d*c lên cao.Nhậm Đình Đình ngã vào ngực anh, tận hưởng khoảnh khắc hạnh phúc mà bản thân đã hằn ao ước bấy lâu.Kiều Trấn Vũ hôn nhẹ vào đôi tai cô, phả lời mời gọi:- Em có muốn lên phòng anh chơi không?Nhậm Đình Đình chưa kịp phản ứng thì anh đã nhấc bổng cô lên, bế lên lầu một cách nhẹ nhõm.Cô hơi bỡ ngỡ, dù sao cũng là lần đầu tiên, như vậy có phải nhanh quá không? Nhưng cô không thể từ chối anh, thực sự không thể.Kiều Trấn Vũ nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, anh bung cúc áo sơ mi của mình ra, cúi người xuống, muốn áp môi vào hôn cô ta.Bỗng nhiên anh dừng lại, suy sụp thở dài.Nhậm Đình Đình bối rối hỏi han anh:- Trấn Vũ, anh sao vậy?Kiều Trấn Vũ nằm xuống, ôm cô ta vào lòng.- Một ngày không tìm được cô ta, anh cũng không thể sống một cách yên ổn.
Đình Đình em biết không, anh lo sắp phát điên rồi…Anh ôm đầu đau khổ, vẻ mặt tiều tụy đáng thương, nước mắt bất lực rơi xuống.- Anh thực sự rất áp lực, anh không sợ chết, anh sợ bản thân đã phụ lòng em, anh không muốn thấy em đau khổ…Nhậm Đình Đình mím môi nghẹn ngào, giọt lệ nặng trĩu rơi xuống, cô đau lòng ôm chặt anh.- Trấn Vũ anh đừng sợ, anh sẽ không chết đâu, bây giờ cô ta đang ở Tây Xuyên, anh tìm cô ta lấy lại thứ thuộc về mình đi.- Tây Xuyên…Sau khi nghe được câu trả lời, Kiều Trấn Vũ lập tức thay đổi sắc mặt, lau sạch những giọt nước mắt nghệ thuật trên gương mặt điển trai của