Tào Chấn Hoa từ tốn cởi bỏ y phục, từng bước chậm rãi bò lên giường.Ngoài phòng ồn ào tiếng đánh đập, cãi vã.
Bùm một tiếng lớn, Tào Chấn Kiệt đạp cửa xông vào.
Anh chết đứng khi nhìn thấy Yên Chi không một mảnh vải che thân.
Anh nổi lửa xông đến, đấm thẳng vào mặt Tào Chấn Hoa, sức lực thô bạo, đấm ông ta liên tiếp nhiều cái đến khoé môi rỉ máu, bầm dập hốc mắt.Anh vừa căm phẫn vừa đau lòng.
Tại sao, tại sao cha ruột lại đối xử với anh như vậy, từ nhỏ ông đã an bày mọi thứ giùm anh, bắt anh phải tuân theo từng ly từng tí anh cũng nhịn.
Cấm anh kết bạn với những người hạ đẳng anh cũng nhẫn nhịn bỏ qua.Nhưng lần này, anh chính thức trở mặt với Tào Chấn Hoa, quan hệ cha con từ đây coi như chấm dứt.- Em đừng sợ, anh ở đây.Tào Chấn Kiệt cởi hết áo mình khoác lên người Yên Chi, sau đó bế cô rời khỏi ngôi nhà chết tiệt này.- Đứng lại, mày bước ra khỏi nhà này từ đây không phải con trai tao.
Sau này một cắc tao cũng không chia cho mày.- Tôi cảnh cáo ông lần cuối, ông còn đụng đến người phụ nữ của tôi, tôi nhất định sẽ gi3t chết ông.Tào Chấn Kiệt nghiến răng, dán chặt ánh mắt căm phẫn vào người ông ta.Anh bế Yên Chi đến thẳng nhà của Kiều Trấn Vũ.
Bây giờ anh chỉ còn cách nương nhờ người anh trai này.…[Kiều Phủ]Yên Chi cuộn tròn trong chăn, không muốn gặp ai.
Thân thể cô bị tất cả người trong Tào Gia nhìn thấy, lại bị tên lão [email protected] tặc đó hôn rồi sờ s0ạng khắp người.
Có tắm bao nhiêu lần cũng không rửa sạch được.Phương Hiểu Đồng ngồi bên cạnh an ủi, chọc cười, đồng cảm, làm đủ mọi cách xoa dịu tâm trạng của Yên Chi.Cô lấy tờ giấy quạt quạt mùi thơm canh tổ yến:- Yên Chi, ngửi thấy mùi gì không? Là tổ yến thượng hạng đó, bổ nhan tốt sức khoẻ.
Mau dậy uống đi…Yên Chi vẫn cuộn trong chăn, không chịu ló đầu ra ngoài, cũng không lên tiếng đáp trả.Phương Hiểu Đồng giật tấm chăn của cô ta ra:- Yên Chi, đừng có vậy mà.
Thì cô coi như bị một con chó lớn li3m qua cơ thể đi, với lại, bị bầy chó hoang bu vào nhìn…- Haizz, Yên Chi à, tôi thật sự hết cách rồi, tôi không biết an ủi gì nữa… Hưm, không ngờ lão già đó đê tiện như vậy.
Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm cách trả thù giùm cô.Lúc này Yên Chi mới chịu lên tiếng:- Cách gì?Phương Hiểu Đồng vui nảy cẳng, còn tưởng cô bị uất ức rồi trầm cảm giống trong phim.
Bây giờ Hiểu Đồng mới yên tâm được một chút.- Cô uống canh trước đi..
Canh này là gà hầm tổ yến, có bỏ thêm nhân sâm và táo đỏ.
Bổ dưỡng lắm đó, mau dậy uống đi.- Ùm…Yên Chi ngồi dậy, tựa lưng vào giường, đón lấy chén canh trong tay Hiểu Đồng.
Hà cớ gì cô phải nhịn đói, cô phải ăn cho no rồi tìm cách trả lại mối tủi nhục này.- Vậy mới đúng chứ, cô phải ăn uống đầy đủ, sống vui vẻ thoải mái… Bây giờ hai người dọn đến đây ở, chúng ta có thể cùng nhau suy nghĩ kế hoạch trả thù.Yên Chi đặt chén canh xuống bàn, chốc lát chóp mũi đã đỏ hoen.- Thực ra… tôi chỉ lo Chấn Kiệt sẽ để bụng, tôi sợ anh ấy sẽ chê bai…- Không đâu, hắn vì cô mà trở mặt với Tào...!con cẩu đó, hắn không để bụng đâu.- Sao cô biết, cô đâu phải anh ta.
Ngoài mặt không nói nhưng anh ta giấu trong lòng thì sao?Phương Hiểu Đồng đảo mắt suy tư, phải nghĩ cách giúp hai người họ mở lòng với nhau mới được.…- Anh ba, thời gian này phải ở nhờ chỗ anh rồi.
Với tính khí của ông ta, chắc chắn sẽ tìm cách trói em về nhà.- Muốn ở bao lâu thì ở.Kiều Trấn Vũ nhếch môi cười khinh:- Bây giờ lão già đó chỉ còn lại một mình Tào Chấn Khang, hắn vừa sợ sự lại không có mưu trí, người như hắn chẳng làm được cái trò trống gì.Tào Chấn Hoa có binh quyền, mặc sức bành trướng khắp nơi, không coi ai ra gì.
Kiều Trấn Vũ có băng đảng xã hội đen, ngông cuồng tứ phương.
Cha con họ xưng bá hắc bạch hai đạo, đổi trắng thay đen, điên đảo thị phi, khiến Thượng Hải trở thành một nơi hỗn độn khó thu phục.Tào Chấn Kiệt quyết định đi theo con đường của Kiều Trấn Vũ, chỉ cần nắm giữ quyền thế thì hắn không cần sợ Tào Chấn Hoa nữa.- Anh ba, em muốn gia nhập xã hội đen.Kiều Trấn Vũ rất hiểu tâm trạng hiện giờ của hắn, nhưng…- Haizz không được đâu.- Tại sao?- Chị dâu mày không thích tao làm xã hội đen.
Tao sắp phải chuyển ngành