Phương Hiểu Đồng cả gan ngồi vào vị trí người cầm đầu, bây giờ cô hối hận lắm, biết vậy khi nãy ngó lơ kệ bà nó đi, tự nhiên phải đâm vào cái hố này chi vậy.Cô khẽ nhìn qua cả đám anh em đi theo phía sau.- Mọi người cứ làm việc như cũ đi, khi nào có kế hoạch hoàn chỉnh, tôi sẽ thông báo cho các anh em sau.- Dạ chị hai!Họ nghe thấy cũng nhẹ nhõm hẳn, cúi người chào cô rồi quay về làm việc.Thuỷ Long và Báo Điên từ trong nhà bước ra.
Hai tên này hận không thể giết cô ngay tức khắc, họ liếc đến muốn rơi con mắt ra ngoài.
Cô thì mặc kệ, thờ ơ nhìn thẳng phía trước, trưng ra bộ mặt khá khinh người.Vốn dĩ muốn lôi kéo toàn bộ người trong bang hội đứng về phe mình, nào ngờ bị một nhóc con phá hoại, còn làm họ mất hết mặt mũi, thù này không trả thì không còn vị trí dung thân nữa.- Đi! - Thủy Long liếc cô một lúc lâu rồi rời đi.Đợi khi hai người họ quẹo qua đường khác, cô mới bủn rủn ngã vào người Hổ Mập, mếu máo khóc không thành tiếng.- Đáng sợ quá.Nhìn cô run sợ đến ngồi gục dưới đất, Hổ Mập mới sực tỉnh hiểu chuyện.- Chà, thì ra nãy giờ cô giả bộ hung dữ thôi hả.- Sụyt.
- Cô chu môi suỵt hắn nói nhỏ lại.- Nói lớn vậy anh muốn tôi chết hả.Cô giơ thẳng lên:- Mau đỡ tôi dậy đi.
Run quá.Cô tức bản thân không chịu nổi kích động, rõ ràng có thể nhắm mắt nghe chửi rồi bỏ mặc mọi thứ, nhưng chẳng hiểu ma xui quỷ khiến gì lại bắt cô chống đối với họ.…[Tào Gia]Tiếng bước chân cọc cọc của chiếc giày cao gót đang đi lên lầu hai, sau khi Tào Chấn Hoa chết, căn nhà dần trở nên u ám lạnh lẽo, chỉ lẻ tẻ vài bóng người.Cạch..Cửa phòng vừa mở ra, người trước mặt chính là Tào Chấn Khang, hắn đang ung dung ngồi hướng ra cửa sổ hút thuốc.Nhậm Đình Đình vừa nhìn thấy hắn liền cười khẩy, thư thái đến gần, thả dài tầm nhìn ra ngoài cửa sổ.- Chúc mừng anh, một con chim trúng hai đích, trong một ngày giải quyết triệt để hai cha con họ.Tào Chấn Khang ném điếu thuốc xuống đất, dùng chân đạp tắt lửa.- Lão già chết tiệt đó biết viết giấy cầu cứu, còn ném nó xuống đường, may mà tôi về kịp thời.Hắn vốn không biết ông ta viết thứ gì trên giấy, hắn sợ ông ta vạch trần âm mưu của mình, nhất thời nông nổi lấy gối đè cho ông ta tắt thở chết.Đúng lúc Nhậm Đình Đình bắt gặp, mọi chuyện chưa làm rõ đã giết chết ông ta, họ biết tìm đâu ra bản báo cáo xét nghiệm mà ông đã cất giấu.Nếu có người tìm được thứ đó, Tào Chấn Khang sẽ thân bại danh liệt, lập tức phán tội tử hình.
Nhậm Đình Đình là đồng loã, cô cũng đừng hòng thoát thân.Sau khi giết chết Tào Chấn Hoa, hắn chỉ biết hoảng sợ mất hồn, đầu óc rối bời.Mọi thứ đều nhờ vào mưu trí của Nhậm Đình Đình, trước hết cô ta mua chuộc hai nhân chứng, sau đó giả danh ông ta gọi Tào Chấn Kiệt về nhà, hòng tìm con ma thế thân.Lúc hắn nhìn thấy Kiều Trấn Vũ xuất hiện dưới nhà, hắn cũng khá bất ngờ, không ngờ người mà lão già đó cầu cứu lại là Kiều Trấn Vũ, như vậy càng tốt, một con chim trúng hai đích, giải quyết hai chướng ngại vật lớn nhất Đại Thượng Hải.Chỉ cần họ biến mất, hắn sẽ danh chính ngôn thuận chiếm hết gia sản, ngồi vững vị trí thống đốc, độc bá thành thị.Hắn đeo bao tay, cầm súng bắn chết cha mình, dụ Kiều Trấn Vũ vào bẫy.Sau lưng lại có Nhậm Đình Đình phối hợp hành sự, dùng danh nghĩa thống đốc đại nhân chèn ép cấp dưới, bỏ ra một số tiền lớn mua chuộc tổ trọng án và phòng tuần bộ.Hậu việc họ còn lãnh cả xác chết của Tào Chấn Hoa về, đem hỏa thiêu để hủy diệt mọi chứng cứ, đừng hòng xét nghiệm tử thi hay phán án.Lúc xưa, Tào Chấn Khang quá ỷ lại vào sự sắp xếp của ba mình, hại hắn trở thành một kẻ vô dũng vô