Cảnh Thần sững người.
Sao hắn lại có thể ghét Thiên Vũ được chứ? Hắn chỉ muốn lao vào lồng ngực rộng lớn kia dụi dụi mấy cái cho thỏa tháng ngày nhớ mong.
Nhưng không được.
Hắn không muốn Thiên Vũ nghĩ xấu về hắn.
Hắn cố tránh cái đụng chạm của Thiên Vũ, chắc vì vậy mà khiến y hiểu lầm.
Cảnh Thần cố gắng tỏ ra thật tự nhiên trả lời: “Không đâu.
Hoa đại phu chắc hiểu lầm gì rồi.
Nô tài sao có thẻ ghét ngài.
Đại phu đi lâu như vậy, không có ai trò chuyện quả thật cảm thấy rất buồn.”
Nắm tay Thiên Vũ siết chặt.
Thực sự đó là những gì Cảnh Thần nghĩ về hắn sao? Vậy tại sao lại không cho hắn đến gần, không cho hắn chạm vào.
Rõ ràng là ghét hắn.
Hắn đã đợi ở bên ngoài lâu như vậy, đã nghĩ sẽ nói với Cảnh Thần muốn đưa y rời khỏi hoàng cung.
Nhưng nếu Cảnh Thần đã ghét hắn, không muốn ở chung với hắn thì việc đưa y ra ngoài còn có ý nghĩa gì chứ? Hóa ra trước giờ chỉ có hắn tự mình đa tình.
Nếu Cảnh Thần đã không thích hắn thế thì thôi vậy.
“Ta đến đây để đưa tiền bán hàng cho ngươi.
Thu nhập rất tốt, chắc hẳn đủ để ngươi trả tiền cho Văn Phương rồi.” Thiên Vũ đưa túi tiền cho Cảnh Thần.
Y đưa tay nhận lấy nhưng lại không dám chạm vào tay hắn.
Anh mắt Thiên Vũ sa sầm.
Ghê tởm đến như thế sao?
“Hoa đại phu, thời gian qua cảm ơn huynh nhiều.”
“Không có gì.
Chúng ta là bằng hữu, giúp đỡ nhau là chuyện bình thường thôi.
Ta nghe nói mấy ngày trước ngươi và Hiểu Nguyệt gặp chuyện.
Lần sau nhất định phải cẩn thận đấy.
Không phải lúc nào Văn Phương cũng bảo vệ được cho ngươi.”
“Nô tài hiểu.
Cảm ơn Hoa đại phu đã lo lắng.”
Thiên Vũ nở nụ cười đầy chua xót.
Giờ chỉ có riêng hai người, Cảnh Thần lại xưng hô với hắn xa lạ như vậy.
Hắn cảm thấy mình ở đây đã chẳng còn ý nghĩa: “Trời sắp tối rồi.
Ngươi quay về đi.
Ta cũng phải đi đây.”
Thiên Vũ quay người rời đi.
Cảnh Thần muốn giữ lại nhưng không dám.
Thái độ của Thiên Vũ thể kia là giận hắn rồi sao? Có phải hắn đã làm sai chuyện gì rồi không? Hắn đã muốn chạy theo để hỏi, nhưng cảm xúc của hấn lúc này đang rất hỗn loạn.
Hắn đang cố gắng kìm nén bản thân không làm việc gì sai lầm nữa.
Thiên Vũ chắc chắn là giận rồi.
Ngày mai …ngày mai để hắn lấy lại bình tĩnh sẽ đến tìm Thiên Vũ giải thích.
Nhưng giải thích gì bây giờ? Hắn không thể nghĩ nổi ra lý do gì.
Cảnh Thần ngồi sụp xuống đất.
Chưa bao giờ hắn trở nên mất bình tĩnh như thế..
Đây chính là thứ mà người ta gọi là yêu sao? Tại sao lần đầu biết yêu của hắn lại đau đớn, khổ sở như thế này chứ?
Sáng hôm sau Cảnh Thần lấy hết can đảm đến tìm Thiên Vũ thì được biết Thiên Vũ đã ra khỏi thành từ sáng sớm, chỉ cho người gửi lại cho hắn một mảnh giấy nhỏ.
Trong đó viết: “Xin lỗi vì thời gian qua đã làm ngươi khó chịu.
Ta có việc phải trở về nên không thể ở lại lâu hơn.
Ta không chắc ngươi có đến đây hay không? Hi vọng lần sau gặp lại chúng ta vẫn là bằng hữu.” Cảnh Thần nắm tờ giấy trong tay mà siết chặt.
Rốt cuộc lại làm Thiên Vũ hiểu lầm rồi.
Nhưng dù là vậy hắn biết giải thích thế nào đây? Hắn đâu thể nói thật với y biết.
Hắn cứ vậy mang tâm trạng hoang mang, lo lắng, thất vọng mà trở về cung lúc nào không hay.
Cả tối qua Châu Văn Phương không tài nào chợp mắt nổi.
Trong đầu cứ nghĩ mãi chuyện Tiểu Cảnh sẽ đồng ý theo Thiên Vũ rời khỏi hoàng cung mà khó chịu không thôi.
Rốt cuộc đến lúc trời sáng vẫn không thấy Thiên Vũ hay Tiểu Cảnh đã động đến việc này.
Tôi qua Tiểu Cảnh trở về mà cứ như người mất hồn.
Sáng nay thì lại bỏ đi đâu mất.
Lâm Tổng quản hết sức tức giận.
Vừa thấy Tiểu Cảnh ló đầu về là ông đã lôi hắn ra mắng sa sả một trận.
Lâm Tổng quản vốn trước giờ rất bận rộn.
Thân là Tổng quản cần phải chăm lo cho sức khỏe và cuộc sống của hoàng thượng.
Nhưng hoàng thượng đã hai lăm, chưa lập hậu, con cái lại mới chỉ có một.
Hậu cung giao cho Thái hậu quản lý, thân là Tổng quản như hắn được giao cho đi hỗ trợ Thái hậu xử lý chuyện hậu cung.
Cho nên việc chăm sóc cho hoàng thượng gần như đều giao cho Tiểu Thành Tử.
Gần đây hoàng thượng đưa thêm một tên thái giám khác đến.
Hắn đã chăm sóc cho hoàng thượng từ khi còn rất nhỏ, chỉ cần quan sát một chút hắn liền có thể nhận ra hoàng thượng đối với tiểu thái giám này rất đặc biệt.
Cho nên bình thường vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua khi tiểu thái giám này làm sai việc gì đó.
Nhưng hôm nay hắn không thể tiếp tục bỏ qua.
Buổi sáng là thời gian chuẩn bị cho hoàng thượng chuẩn bị lên triều thế mà tên đó lại biến đâu mất tăm, hại hoàng thượng lo lắng.
Nhưng hắn chỉ mới mắng có vài câu hoàng thượng đã bảo hắn dừng lại, còn bảo hắn và những người khác ra ngoài để mình và tên tiểu thái giám này nói chuyện riêng.
Tình hình đã đến nước này, hán không thể để hoàng thượng tiếp tục dung túng cho y được.
Văn Phương chau mày nhìn Tiểu Cảnh vẫn mang gương mặt thất thần đau khổ như người vừa bị thất tình, lòng cũng như bị dao cắt.
Vài khắc trước Đường Sâm đưa cho hắn một bức thư của Thiên Vũ để lại cho hắn.
Hắn cơ bản đã hiểu tại sao Tiểu Cảnh lại như vậy.
“Hôm qua Thiên Vũ có nói với ta muốn đưa ngươi rời khỏi hoàng cung đến sống cùng với hắn.
Ngươi có muốn đi không?”
Cảnh Thần kinh ngạc ngẩng đầu nhìn.
Sao Thiên Vũ lại đề nghị với hoàng thượng như thế? Tại sao lại muốn đưa hắn ra ngoài sống cùng?
“Tại sao ngươi lại ngạc nhiên như vậy? Lẽ nào hôm qua hắn chưa nói gì với ngươi hay sao?”
Nói gì ư? Hôm qua hắn tránh né Thiên Vũ, không cho y chạm vào người mình khiến y hiểu lầm rằng hắn ghét bỏ y.
Sau đó bọn họ cũng chẳng nói gì đặc biệt.
Thế ra lúc ấy Thiên Vũ đứng bên ngoài đợi hắn là để nói chuyện này sao? Thái độ của Thiên Vũ lúc nhìn thấy hắn đã rất mong chờ.
Lẽ nào …lẽ nào là hắn hiểu nhầm gì rồi sao?
“Ngươi bình thường thông minh như vậy, sao đến tình huống của mình lại ngu ngốc thế hả? Thật bó tay với ngươi.
Tâm tư của Thiên Vũ ngươi còn không nhìn ra sao?”
“Tâm tư …của hắn …?” Cảnh Thần ngớ người.
Tim đập thình thịch liên hồi.
Văn Phương đưa cho Cảnh Thần một bức thư, rồi nói: “Đáy là Thiên Vũ gửi cho ta trước khi đi.
Hắn nói sắp phải đi xa khỏi kinh thành một thời gian, không biết khi nào mới quay về.
Nếu ngươi còn lời nào chưa kịp nói với hắn thì nên đi ngay bây giờ mới kịp.”
”Nô …nô tài có thể đi sao?”
“Giờ nếu ngươi không đi, ta sẽ đổi ý.”
Cảnh Thần vội vàng gật đầu: “Nô tài đi.
Nô tài sẽ đi.
Tạ ơn hoàng thượng.”
Cảnh Thần đứng dậy, đang định đi thì Văn Phương gọi giật lại: “Khoan đã.
Trẫm chỉ đồng ý cho ngươi đi tiễn hắn, chứ không phải …”
“Nô tài hiểu.
Nô tài cũng chưa hề có ý đinh rời khỏi cung.
Nơi này còn có rất nhiều việc mà nô tài muốn làm.
Sau khi nói hết tất cả với huynh ấy, nô tài sẽ quay lại.”
Văn Phương mỉm cười gật đầu.
Hắn biết hắn đã rất ích kỷ khi đề nghị Tiểu Cảnh làm như thế.
Nhưng hắn không muốn tiểu thái giám này rời khỏi mình.
Hắn tự thuyết phục bản thân rằng dù sao thì Thiên Vũ cũng có việc phải đi xa, hãy để Tiểu Cảnh lại để hắn thay Thiên Vũ chăm sóc cho y một thời gian.
“Đường Sâm, ngươi đi theo giúp hắn.
Hắn không biết cưỡi ngựa đâu.”
“Vâng.” Đường Sâm vâng lệnh, trong lòng không khỏi mừng thầm.
Nếu Tiểu Cảnh không đi thì hắn cũng sẽ xin phép hoàng thượng cho hắn đi tiễn họ.
Hoa Thiên Vũ rời đi thì chăc chắn Khúc Viễn cũng sẽ đi theo.
Đợi sau khi cả hai đi hết rồi, Lâm Tổng quản mới bước ra nói chuyện với Văn Phương, thái độ vô cùng nghiêm túc:
“Bệ hạ, xin cho phép nô tài nói mấy câu.” Sau khi Văn Phương gật đầu, ông ta mới tiếp lời: “Nếu bệ hạ đã đồng ý cho Tiểu Cảnh Từ đi tiễn Hoa đại phu, vậy hãy để hắn đi theo người đó luôn, không cần quay về nữa.” mặc kệ hoàng thượng đang trừng mắt nhìn mình, ông ta vẫn nói: “Nô tài hầu hạ hoàng thượng đã bao nhiêu năm, nô tài biết người có cảm giác đặc biệt với tiểu thái giám kia.
Nhưng như vậy cũng sẽ khiến y trở thành điểm yếu của người, cũng đồng thời khiến y gặp nguy hiểm.
Hoàng thượng cũng đã nhận ra Thái hậu không thích y.
Lệ phi, Trân phi và sau này chắc hẳn sẽ còn những người khác không thích y.
Tiểu Cảnh Tử chỉ là một thái giám nhỏ nhoi, bất kì ai cũng có thể bắt nạt được y.
Hoàng thượng đâu thể lúc nào cũng bảo vệ được y, và chắc người cũng không muốn kẻ thù dùng y để uy hiếp người.
Hoa đại phu nói rất đúng.
Để y rời khỏi hoàng cung là cách an toàn nhất cho y lúc này.”
Văn phương siết chặt năm tay.
Hắn biết chứ.
Cả đêm qua hắn mất ngủ chính là vì cứ dằn vặt mãi chuyện này.
Nhưng hắn vẫn không muốn để Tiểu Cảnh đi, cho dù đối tượng