Từ khi Cảnh Thần thoát chết vụ đầu độc Hiểu Nguyệt ngày đó đã có khá nhiều việc khác với tiểu thuyết xảy ra nên hắn không dám chắc sự việc sẽ đi theo chiều hướng đã định trong nguyên tác nữa, nên sao hắn có thể nói thật với Văn Phương được.
Hắn muốn chắc chắn trong mọi việc.
Không xảy ra thì tốt, còn có thì vì hắn biết trước nên có thể tùy cơ ứng biến.
Nhiều khả năng vẫn có thể cứu được danh dự của Thẩm Mình Hiên, cũng giúp cho Văn Phương giữ được một vị quan trung thành.
“ Chuyện này thuộc hạ hiện tại không thể giải thích cho bệ hạ được.
Người chỉ cần biết rằng thuộc hạ cần thiết phải đi lần này.
Nếu không lỡ có chuyện gì xảy ra thuộc hạ sẽ rất hối hận.”
Cảnh Thần đã nói đến thế, Văn Phương không thể cản được.
Hắn thở dài nói: “ Được rồi.
Trẫm đồng ý với ngươi.
Đứng lên đi!”
Cảnh Thần vui mừng, còn muốn cúi lạy tạ ơn thì Văn Phương đã dùng cả hai tay mình nâng hắn đứng dậy.
“ Ta đã nói khi chỉ có hai chúng ta, ngươi không cần thiết phải làm mấy cái quy củ này.
Trẫm không thích.”
Nhưng những ảnh vệ khác đều làm đấy thôi.
Cảnh Thần còn muốn nói như thế nhưng người ta là hoàng đế, nói gì mà chẳng đúng.
Thôi thì đã được ban ân thì mình vui vẻ nhận vậy.
“ Ta sẽ để Đường Sâm đi làm nhiệm vụ cùng ngươi.
Hắn là ảnh vệ giỏi nhất của ta.
Có hắn đi cùng ngươi, ta sẽ thấy an tâm hơn.”
“ Cảm ơn bệ hạ.
Người thực sự rất tốt với thuộc hạ, chiếu cố cho thuộc hạ nhiều như vậy.
Thuộc hạ xin lỗi vì trước kia đã nhiều lần nghĩ xấu cho người.
Cũng do người ngày trước lúc nào cũng tìm cách phá hỏng chuyện của thuộc hạ.”
Văn Phương mỉm cười, giơ tay vò đầu Cảnh Thần đến muốn rối tung mới chịu ngưng.
Hắn nói: “ Thế giờ hối hận rồi? Vậy thì chuộc lỗi đi.”
“ Vừa đúng lúc.
Thuộc hạ sẽ đưa cho người ngay đây.”
Cảnh Thần chạy vào trong phòng một lúc sau đó chạy ra mang theo một tờ giâý đưa cho Văn Phương.
Đó là tờ giấy xác nhận đã thanh toán điền đầy đủ số tiền sửa bộ vũ y bị hỏng của Hiểu Nguyệt.
Văn Phương vỗ trán.
Hắn quên mất chuyện này.
“ Ngươi cũng thật khôn lõi.
Ta chặn mọi đường buôn bán của ngươi trong cung thì ngươi lại đem ra ngoài thành để bán.
Thế thu lợi nhận được bao nhiêu?”
Cảnh Thần nhún vai cười tinh nghịch.
“ Không nói cho bệ hạ biết được.
Dù sao cũng là tiền mà thuộc hạ vất vả lắm mới kiếm được.
Để bệ hạ biết lại nảy sinh ý định gì đó với chỗ tiền lợi nhận thì thuộc hạ gánh không nổi.”
Mí mắt Văn Phương giựt giựt, trán nổi gân xanh, giận mắng nhẹ: “ Ngươi nghĩ tiền của ngươi được bao nhiêu mà trẫm phải có ý định với nó chứ.
Trẫm chiếu cố ngươi nhiều quá, ngươi không coi trẫm là gì rồi phải không?”
“ Thuộc hạ nào có cái gan đó.
Hoàng thượng đừng giận.”
Đúng lúc này thì Tiểu Thuận Tử bước vào báo Tiểu hoàng tử đến.
Mấy ngày trước, khi tin tức hoàng đế đuổi tiểu thái giám mới lấy về từ chỗ công chúa ra khỏi cung, Tử Hằng đã lao đến tẩm cung của phụ hoàng nó chất vấn rằng tại sao lại đuổi một người giỏi như thế đi.
Sau khi biết rõ toàn bộ sự việc, mỗi ngày sau giờ học, Tử Hằng đều dành ra một tiếng đồng hồ đến đây chơi với Cảnh Thần.
Văn Phương dĩ nhiên đồng ý, vì điều kiện để trao đổi việc này chính là Tử Hằng phải dành được thành tích cao trong kì thi cuối năm giữa các vương tử.
Với khả năng của Tử Hằng nếu nghiêm túc học hành chắc hẳn chuyện này cũng không khó.
Lúc Cảnh Thần hỏi Tử Hằng có giận việc hắn giả làm thái giám không.
Thằng bé mở tròn mắt hỏi lại hắn: “ Chuyện này có ảnh hưởng gì đến việc ngươi chơi với ta không?”
“ Dĩ ...dĩ nhiên là không.”
“ Thế thì có gì phải bận tâm nữa.”
Cảnh Thần bật cười, đưa tay xoa đầu thằng nhóc.
Qua mấy lần tiếp xúc hắn biết Tử Hằng thích thế này.
Nếu hắn lúng túng ngại ngùng thì thằng bé sẽ rất buồn, vì nghĩ rằng mình không muốn thân thiết với nó.
Cảnh Thần cười cười nhìn Tử Hằng, trêu: “ Điện hạ gọi ta là ca ca đi.”
Tử Hằng ngẩng đầu nhìn hắn thẳng thừng đáp: “ Không gọi.”
“ Tại sao? Tuổi của thuộc hạ tính ra làm ca ca là đúng rồi.”
“ Ai đời hoàng tử đi gọi thị vệ là ca ca chứ.”
“ Thế có hoàng tử nào lại thích thị vệ xoa đầu nha?”
Tử Hằng đỏ mặt gạt tay Cảnh Thần ra khỏi đầu nó: “ Ai nói ta thích được xoa đầu chứ?”
“ Vậy là không thích? Thế thì không làm nữa.”
“ Ta cũng đâu nói ghét.”
Cảnh Thần mỉm cười.
Gương mặt của thằng bé dễ thương quá đi mất.
Phải chi Văn Phương được một phần của nó nhỉ.
Cảnh Thần vỗ đầu mình một cái.
Dạo gần đây tại sao hắn lại có mấy suy nghĩ kì quái thế này?
--------
Để thuận lợi cho nhiệm vụ Cảnh Thần được phân công đóng giả thị vệ của Thẩm Minh Hiên đi cùng hắn dự tiệc.
Cũng chả hiểu được ai tư vấn thế nào, Thẩm Minh Hiên lại bảo hắn giả nữ.
Hỏi nguyên do thì hắn nói: “ Mấy người thị vệ của bản tướng chẳng có ai có ngoại hình nhỏ như ngươi.
Đưa ngươi đi theo dễ gây chú ý lắm.
Tốt nhất ngươi cứ giả nữ đi."
“ Thẩm tướng mang theo nữ thị vệ thì không bị chú ý sao?” Cảnh Thần thực sự nghi ngờ nhân sinh quan của tên này có vấn đề
“ Không sao.
Phủ của ta cũng có nữ thị vệ.”
Nói đến thế thì Cảnh Thần câm nín, đành kìm nén mà đi thay đồ.
Sao hắn cứ có cảm giác chuyện này có ẩn ý gì đấy.
Cảnh Thần đi rồi Thẩm Minh Hiên mới thở phào một hơi liếc mắt nhìn người đang đứng nép sau vách tường gần đó, nói: “ Xong yêu cầu rồi nhé.
Ngươi cũng thật kì quái.
Khi không bảo hắn giả nữ nhân làm gì? Trò vui mới à?”
Văn Phương che miệng ho nhẹ vài tiếng rồi nói: “ Cứ cho là vậy đi.
Lâu lâu cũng nên thay đổi một chút chứ.”
“ Đúng là biến thái.
Ta còn lâu mới chơi cái trò đó.”
Trang phục thị vệ của nữ thì không khác nam nhiều lắm, chẳng qua là thiết kế cho có nữ tính một chút thôi.
Nhưng vì là đi dự tiệc nên trang phục phải thật đẹp không khác gì tiểu thư khuê các bình thường.
Để thuận tiện cho một thị vệ thì váy áo sẽ cắt ngắn và thắt eo thon gọn hơn, lớp áo mặc ít hơn và dày hơn một chút.
Cảnh Thần mặc xong mớ đồ này đã dừng trước gương suy luận một hồi mới bước ra.
Dáng người Cảnh Thần nhỏ hơn so với nam nhân bình thường khác một chút.
Gương mặt không quá nổi bật, nên nhiều người sẽ tự nhiên nghĩ rằng nếu cải trang thành nữ hẳn cũng không khác biệt lắm.
Nhưng Văn Phương lại cho rằng y mặc đồ nữ sẽ rất dễ thương.
Hắn từng vô số lần tưởng tượng cảnh Cảnh Thần mặc nữ trang.
Đến khi tận mắt nhìn thấy thì thật không ngờ …còn dễ thương hơn hắn nghĩ rất nhiều.
Đôi mắt to tròn, sáng lấp lánh; lông mi được kéo dài cong vút; chân mày kẻ lại thon nhỏ nhìn thêm thùy mị; đôi môi nhỏ phủ thêm son hồng càng tăng thêm nét đáng yêu mỗi lần cất tiếng nói.
Quả thực là dễ thương vô đối, đến mức Thẩm Minh Hiên nhìn thấy xong còn phải quay sang hỏi hắn: “Ngươi chắc tên này ngay từ đầu không phải là nữ cải nam trang đó chứ? Sao lại khác biệt quá vậy?”
Văn Phương ngơ ngẩn nhìn một hồi rồi quay qua dứt khoát nói với tên kia: “Không mặc nữ trang nữa.
Đổi lại đi!”
Thẩm Minh Hiên ném chiếc áo khoác vào người hắn: “Đến nước này rồi còn đổi gì nữa.”
Cảnh Thần bước ra ngoài nhìn thấy Văn Phương ở đó từ lúc nào đã rất ngạc nhiên.
Rồi lại thấy hắn và Thẩm Minh Hiên nhìn mình chăm chăm rồi quay qua nói với nhau điều gì đó khiến hắn lo lắng.
Không phải hắn mặc đồ nữ trông kì cục quá chứ? Dù gì cũng là nam nhân lại mặc đồ nữ thì nhìn kiểu gì cũng sẽ thấy kì cục rồi.
Hắn xấu hổ muốn quay vào phòng thay đồ ra thì Minh Hiên gọi lại: “Ngươi đi đâu thế?”
“Vẫn để thuộc hạ mặc đồ như cũ đi.
Thế này …nhìn cứ kì kì.”
“Không kì kì.
Ngươi cứ mặc như vậy đi cho ta.
Thời gian không kịp để thay đồ lại nữa đâu.”
Cảnh Thần lo lắng nhìn sang Văn Phương thì thấy tên kia đỏ mặt gật đầu với hắn.
Cảnh Thần khó hiều.
Cái thái độ như vậy là sao?
-------
Tiệc thôi