Thẩm Minh Hiên nhìn Lam Hà một lúc rồi hỏi: “Bình thường không phải quan viên trẻ các ngươi đều nói chuyện về ta như thế đấy chứ?”
“À, cái đó …” Lam Hà ngượng ngùng không biết nên trả lời thế nào.
Lúc những người trẻ cùng lứa bọn hắn nói với nhau về Thẩm Minh Hiên thì đến hơn một nửa trong số đó đều cho rằng Minh Hiên được ngồi lên chức Thừa tướng là hoàn toàn may mắn.
Họ nói ngày xưa phụ thân của Minh Hiên là công thần lập quốc nên Minh Hiên mới được hưởng ké danh vọng đó thôi.
Nhưng Lam Hà chưa bao giờ đồng ý với nhận định đó.
Công thần Thẩm Uyên Minh đã bị đột tử mất từ khi Minh Hiên chỉ mới 7 tuổi.
Y có thể hưởng ké được gì chứ? Cho dù hưởng ké nhưng nếu không có thực lực liệu y có thể đứng vững đến ngày hôm nay không? Lam Hà không muốn nói cho Minh Hiên nghe những điều này.
Hắn suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Bẩm Thẩm tướng, cũng có nhiều ý kiến khác nhau nhưng chung quy lại ai cũng phải công nhận nếu không phải ngài thì cũng khó chọn được một ai khác ngồi được vị trí này vào thời điểm đó.”
Ngày mà Thẩm Minh Hiên được chọn làm Thừa tướng là thời điểm mà khi đó triều đình Vạn Lịch đang bị khủng hoảng.
Châu Văn Phương vừa đăng cơ đã làm một cuộc cải cách lớn loại bỏ tất thảy những quan viên lớn tuổi mà làm việc không được hiệu quả (những người này ai cũng biết nhưng không ai dám nói vì e sợ thế lực phía sau họ), sau đó đưa hàng loạt những quan viên trẻ tài năng mà Văn Phương tự mình tuyển chọn.
Trong đó trường hợp của Thẩm Minh Hiên là bị phản đối dữ dội nhất.
Thứ nhất là vì đó là chức vụ rất lớn, chỉ đứng sau hoàng thượng, nên tất cả mọi người đều nghiễm nhiên cho rằng người giữ chức vụ này cần một quan viên lớn tuổi, nhiều kinh nghiệm và tiếng nói có trọng lượng.
Nhưng Thẩm Minh Hiên khi đó mới bước vào quan trường chưa đầy mười năm và có tiếng là thiên tài trong lớp quan trẻ ngày đó.
Thứ hai, người giữ chức vụ Thừa tướng trước đó là thúc thúc của hoàng thượng.
Ai dám ngồi ở cái ghế nóng bỏng mông đó chứ, lỡ như bị trả thù thì sao? Vậy mà khi cái tên Thẩm Minh Hiên được xướng lên ai nấy đều ngỡ ngàng rồi sau đó nổi giận.
Vì cớ gì mà một tên quan trẻ chỉ mới ba mươi tuổi lại có thể được chọn làm Thừa tướng.
Nhưng khi Châu Văn Phương lạnh mặt hỏi đám quan viên đứng dưới xem có ai dám làm Thừa tướng không thì tất cả đều câm như hến.
Hình ảnh buổi thượng triều ngày đó in sâu trong tâm tưởng của Lam Hà như một niềm tự hào và ngưỡng mộ dành cho bậc đàn anh hơn mình mười tuổi.
Còn Thẩm Minh Hiên thì lại chẳng mấy để ý đến chuyện đó lắm.
Với hắn cái ngày đó cũng giống như bao ngày khác.
Từ khi bước vào quan trường, chỉ vì cái danh thiên tài mà hắn đã đối mặt với biết bao khó khăn, bị chèn ép, bị trả thù, bị chửi rủa, …hắn chịu đủ cả.
Hoàng thượng khi đó cũng chỉ mới là một người thanh niên hai mươi tuổi, đã đứng trước một kẻ đã ba mươi như hắn mà nói thẳng thừng: “Ta muốn ngươi làm thanh kiếm của ta, thay ta xử lý những kẻ cản đường.
Ngươi có dám không?” Lúc đó Minh Hiên đã nghĩ một tên nhóc thua mình hơn mười tuổi còn dám đứng lên đánh mấy lão già cổ hủ làm chậm sự phát triển của Vạn Lịch thì sao mình lại không dám chứ.
Thế là hắn đồng ý.
Mới đó mà đã qua năm năm rồi.
Giờ kẻ nào dám bảo hắn không có khả năng nào? Kẻ nào dám hắn sẵn sàng diệt cả nhà chúng.
“Được rồi.
Không cần nói thêm nữa.
Về sau ít nói mấy chuyện liên quan đến ta đi.
Các ngươi cũng thật rảnh.” Hắn phất tay
“A ha ha.
Tiểu thần biết rồi.”
Ngay lúc này có thị vệ vào báo: “Bẩm Thừa tướng, có Chân vương cầu kiến!”
Lam Hà ngay lập tức đứng bật dậy “Sao lão già này ngày nào cũng đến thế?”
“Lam Hà, ngươi tạm thời lánh đi.”
“Vâng.”
Tiêu Thanh Dương bước vào nhìn thấy Thẩm Minh Hiên đang ngồi đọc sách, cười cười ngồi xuống cạnh hắn, hỏi: “Thẩm tướng có vẻ như rất rảnh rỗi?”
“ Chân vương nói vậy là ý gì?”
“ Ta nghe nói Thẩm tướng bận bịu phê duyệt tấu chương đến không có thời gian ăn ngủ.
Không ngờ khi đến đây còn thấy ngài đang thảnh thơi đọc sách.”
“ Ai nói với vương gia như thế? Ta chặt đầu kẻ đó.
Quốc gia còn có hoàng thượng.
Tấu chương sao phải để ta phê duyệt? Ta chỉ giúp hoàng thượng một tay để công việc nhanh chóng hơn thôi.
Sức khoẻ người dạo gần đây không được tốt.”
“ Hoàng thượng của chúng ta năm nay chỉ mới hai mươi lăm tuổi.
Trẻ trung, phong độ, trung khí mười phần, thế mà lại bị bệnh đến hơn chục ngày không thể lên triều là ý làm sao? Hay hoàng thượng bị bệnh nan y?”
“ Không phải nan y.
Đại khái là do bệ hạ làm việc trong thời gian dài, ngủ không đủ giấc dẫn đến cơ thể suy nhược, cần tĩnh dưỡng một thời gian.
Không phải ta đã nói rõ điều này với văn võ bá quan rồi sao? Hay là …Chân vương cho rằng bản tướng nói dối?” ánh mắt Minh Hiên lạnh lùng tia sang lão ta
Tiêu Thanh Dương có vẻ như không bị khí thế của người này làm ảnh hưởng, vẫn tiếp tục tươi cười nói: “ Ta nào có ý đó.
Thẩm tướng là cánh tay phải của hoàng thượng, giúp đỡ cho người là chuyện đương nhiên.
Một chuyện nghiêm trọng như vậy dĩ nhiên là không thể nói dối.
Chẳng qua hoàng thượng vắng mặt quá lâu không khỏi khiến mọi người hoang mang, lo lắng, càng lâu dài càng dẫn đến bất an trong lòng mọi người.
Ta có quen biết một vị thần y.
Hay để ta đưa người đó đến đây khám cho hoàng thượng.
Bảo đảm hoàng thượng sẽ nhanh chóng khoẻ mạnh trở lại.
Như vậy cũng sẽ nhanh chóng trấn an lòng dân.”
Minh Hiên gập cuốn sách đang cầm trên tay đặt cái cạch xuống bàn trông có vẻ giận dữ, nhưng gương mặt lại không có biến hoá nhiều lắm.
Minh Hiên chỉ chống một bên tay đỡ lấy cằm, nhìn thẳng vào Tiêu Thanh Dương, cất giọng đều đều nhưng mỗi lời nói ra lại giống như một mũi kiếm đang chĩa thẳng vào y: “ Làm phiền Chân vương lo lắng đến thế.
Bệ hạ cũng có một người bằng hữu thân thiết là thần y, chắc chắn sẽ không có việc gì.
Nếu Chân vương vẫn chưa tin ta có thể đưa ngài đi gặp bệ hạ.
Nhưng bệ hạ đang nghỉ ngơi.
Nếu nhìn thấy ngài có tức giận muốn làm gì đó thì ta không dám đảm bảo.
Thế nào? Vương gia có muốn đi gặp không?”
“ Tướng gia nói đùa rồi.
Hoàng thượng đang nghỉ ngơi, ta nào dám làm phiền đến người.
Bản vương đến đây ngoại trừ việc hỏi thăm sức khoẻ của hoàng thượng, còn là muốn gặp Thẩm tướng nói chút chuyện.”
“ Chuyện gì?”
“ Mấy năm gần đây có thể nói là quốc thái dân an, nhưng bản vương lại thấy hoàng thượng dường như đang lo lắng điều gì đó.
Có phải gần đây đã xảy ra chuyện gì lớn khiến hoàng thượng đau đầu không? Nếu bản vương giúp được xin cống hiến một phần sức lực giúp hoàng thượng có thêm thời gian nghỉ ngơi.”
“ Vương gia thật có lòng.
Chỉ là một huyện nhỏ thôi, không đáng để bận tâm.
Ta và hoàng thượng đã giải quyết xong rồi.”
“ Vậy bản vương cáo lui.
Nếu có việc gì cần đến bản vương giúp xin Thẩm tướng cứ nói.”
“ Được.
Ta nhận tấm lòng của ngài.”
Đợi Chân vương rời đi hẳn Lam Hà mới từ bên trong bước ra.
Y lo lắng hỏi Minh Hiên: “ Tướng gia, có phải lão ta đã nghi ngờ gì rồi không?”
“ Ờ.
Nhưng mà vậy thì sao? Có ta ở đây.
Ta xem kẻ nào dám.”
Lam Hà ngạc nhiên nhìn Minh Hiên về lại chỗ ngồi mở tấu chương ra phê tiếp, buồn cười mà không dám lộ ra.
Nhưng có một chuyện y vẫn canh cánh trong lòng.
Tại sao lúc nãy trả lời cho Chân vương, Thẩm tướng lại cố tình nói ra hai chữ “ cái huyện nhỏ” ? Nói như vậy không cẩn thận để lão ta đoán được sẽ khiến cho kế hoạch mọi người cùng dày công gây dựng đổ bể hết.
Nhưng hắn lại nghĩ Minh Hiên làm như vậy là có lý của mình