Lúc Tiêu Ứng Viêm bước vào phòng thì nhìn thấy Thiên Vũ đang ngồi trên giường ôm một người khác được bọc kín trong chăn.
Dưới đất quần áo vương vãi, xung quanh đấy là bốn kĩ nữ đang nằm la liệt.
Y khẽ nhoẻn miệng cười.
Thiên Vũ ôm người kia chặt như vậy hẳn đã phát sinh tình cảm với cô nàng đó rồi.
Kế hoạch của hắn quả nhiên đã thành công.
Thiên Vũ đang ngắm nhìn Cảnh Thần say sưa ngủ, thấy có người đi vào cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên.
Cho đến khi phát hiện có người đến gần, hắn mởi ngẩng đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhẹ, nói: “Cảm ơn Tiêu đại nhân đã tặng cho tại hạ đại lễ lớn như vậy.
Nhưng sức của tại hạ có hạn, chỉ dùng được một người.
Những người kia đành tạm thời cho ngủ vậy.
Tiêu đại nhân sẽ không trách chứ?”
“Sao lại trách? Hoa đại phu hài lòng là được rồi.
Xem ra Hoa đại phu đã tìm được cho mình một người nâng khăn sửa túi.
Đây quả là một chuyện đáng mừng.
Nên tổ chức hôn lễ càng sớm càng tốt.
Ta đây rất sẵn lòng hỗ trợ Hoa đại phu rước phu nhân về nhà.”
Thiên Vũ cười khẩy.
Chắc chắn sau đó Tiêu Ứng Viêm sẽ rao tin khắp nơi rằng hắn lấy một kỹ nữ làm vợ, đồng thời thêu dệt đủ thứ chuyện nhằm bôi nhọ hắn.
Nhưng y chọn nhầm người rồi.
Thiên Vũ che giấu tâm tư, xua tay cười nói với Tiêu Ứng Viêm: “Tạ ơn Tiêu đại nhân.
Trước khoan hãy bàn chuyện này.
Phiền đại nhân mang cho bọn ta hai bộ y phục được không?”
“Chuyện đó là dĩ nhiên.
Ta cũng sẽ chuẩn bị nước tắm cho Hoa đại phu cùng phu nhân tẩy rửa sạch sẽ.”
Tiêu Ứng Viêm ra hiệu cho người hầu mang y phục vào giường cho Thiên Vũ, sau đó tất cả cùng lui ra ngoài, tiện thể đưa luôn cả mấy cô nàng kỹ nữ đang nằm ngủ say như chết kia.
Tiêu Ứng Viêm nhẹ nhàng đóng cửa lại, môi nở nụ cười đắc ý.
Con người của Thiên Vũ, cho dù việc ngủ với nữ tử là bất khả kháng đi nữa cũng sẽ nhất định chịu trách nhiệm với người đó đến cùng.
Kế hoạch của hắn xem như đã thành công.
Giờ hắn đã nắm trong tay điểm yếu của Thiên Vũ, chắc chắn có thể khiến tên đại phu này nghe lời.
Thiên Vũ mặc trung y rồi ôm Cảnh Thần đang ngủ ra ngoài.
Cảnh Thần bị hắn làm hai lần, mệt mỏi đã ngủ thiếp đi.
Bên trong y thật tuyệt.
Nếu không phải sau khi hắn bắn lần thứ hai, Cảnh Thần lăn ra ngủ hắn đã đè y ra làm tiếp lần nữa.
Ai bảo y lại mê người như thế chứ.
Lúc Thiên Vũ bế Cảnh Thần ra cửa đã không còn thấy ai đứng canh gác, chỉ thấy có mấy tên lính đứng nhìn vào từ đằng xa.
Thiên Vũ lúc đi ngang qua cửa sổ lớn, liếc nhìn một con chim nhỏ đang đậu trên cành cây cao ngay trước mặt hắn.
Hắn chỉ đứng nhìn một chốc rồi quay vào trong.
Con chim nhỏ vỗ cánh bay đi.
Lúc này Văn Phương và Diệp Lạc Thần đang đứng bên ngoài nhà tri phủ đại nhân cách đó không xa.
Văn Phương ngẩng đầu nhìn lên trời thì thấy một con chim nhỏ lượn ba vòng trên không trung.
Hắn quay qua nói với Lạc Thần: “Nhắn Đường Sâm tới đi.
Chúng ta đi cứu người."
------
Cảnh Thần tỉnh lại thấy mình đang nằm trong lòng của Hoa Thiên Vũ.
Thiên Vũ lúc này đã ăn mặc chỉnh tề, nai nịt gọn gàng.
Còn hắn vẫn mặc nữ trang, chỉ khác mỗi kiều dáng.
Cảnh Thần hơi thất vọng.
Không biết mình còn phải giả nữ đến bao giờ.
Thiên Vũ mỉm cười, vuốt mái tóc dài vẫn còn ẩm ướt của Cảnh Thần, hôn nhẹ lên trán hắn, dịu dàng nói: “Chịu khó một chút.
Ra khỏi đây rồi, ngươi muốn mặc bộ nào ta sẽ mua cho ngươi.”
Cảnh Thần nhìn lại y phục của mình, còn ngửi thấy thoang thoảng có mùi hương nhẹ dịu.
Chợt nhớ đến chuyện mà hai người đã làm, mặt đột nhiên bừng đỏ.
Thiên Vũ nhìn biểu hiện của Cảnh Thần là biết ngay y đang suy nghĩ cái gì.
Hắn bật cười, tay bóp nhẹ bên hông Cảnh Thần khiến người kia đau kêu lên một tiếng.
Cảnh Thần lườm mắt nhìn Thiên Vũ.
“Xin lỗi.
Lần đầu tiên nên không kìm chế được.
Lần sau sẽ nhẹ nhàng hơn, ha?”
Nhẹ nhàng cái mốc.
Cảnh Thần túm áo Thiên Vũ, kéo y xuống hôn một cái.
Thiên Vũ thuận thế ôm lấy Cảnh Thần, đặt y xuống giường hôn thật sâu.
Hai người ôm nhau, môi lưỡi quấn quýt dây dưa triền miên thêm một lúc.
Mắt thấy Thiên Vũ lại muốn lột đồ mình lần nữa, Cảnh Thần vội vàng ngăn lại: “Huynh làm ta như vậy còn chưa đủ à? Ta chịu không nổi nữa đâu.”
“Là ngươi câu dẫn ta trước chứ.
Giờ lại mắng ta.
Vẫn còn chút thời gian, chúng ta làm thêm lần nữa đi.”
“Không.
Huynh là thú à?”
Thiên Vũ mặt lúc này đã dày như bức tường, liêm sỉ không biết đã quăng đi bờ bụi nào, mỉm cười mà đáp : “Ừ.
Ở trên giường thì ta là thú đó.” Nói xong lại đè người ra hôn tiếp.
Tay kéo váy lên, nhanh nhẹn luồn vào bên trong.
Cảnh Thần vốn mặc nữ trang nên không mặc tiết khố.
Cứ thế dễ dàng bị người kia nắm lấy điểm yếu.
" Ưm …huynh …cầm thú …a ha ..
"
“ Thần Thần, người không biết dáng vẻ này của ngươi câu dẫn đến thế nào đâu.
Ta như thế này đều là do ngươi.”
Cảnh Thần cũng không hiểu, rõ ràng hắn đã bị Thiên Vũ hành cho mệt mỏi, đến đi cũng không được.
Thế mà vừa bị người kia trêu đùa một chút, khoái cảm lại một lần nữa dâng trào, tiếp tục sa vào bể dục.
Chiếc giường nhỏ run lên bần bật.
Tiếng rên rỉ, tiếng thở dồn dập lại một lần nữa tràn ngập khắp phòng.
Tình dục.
Một khi rơi vào một lần lại khát cầu lần nữa.
-------
Tiêu Ứng Viêm đang ngồi thưởng trà chợt nghe tiếng ầm ầm bên ngoài như tiếng phá cửa.
Hắn kinh ngạc không hiểu kẻ nào gan cùng mình như vậy, dám gây sự với hắn trên đất của hắn.
Đường Sâm và Lạc Diệp dẫn đầu quân kị phá cửa nhà tri phủ đại nhân, đánh gục tất cả bọn lính canh.
Tiêu Ứng Viêm hùng hổ cầm kiếm đi ra, đến khi nhìn thấy một người cao lớn, ánh mắt lạnh lùng cùng khí thế bức người sừng sững đứng ngoài sân, thì tay chân bủn rủn, ngồi khuỵu xuống đất.
Hắn có thể không nhớ mặt Đường Sâm, nhưng không thể không nhận ra đương kim hoàng thượng.
Em gái hắn là phi tần của hoàng thượng mà.
Nhưng đứa “em rể” này có cho vàng hắn cũng không dám chọc tới.
Tại sao hoàng thượng lại đột nhiên đến đây ? Tại sao cha không hề báo gì cho hắn biết ? Dù sợ đến run rẩy người, Tiêu Ứng Viêm vẫn cố nặn gương mặt tươi cười dập đầu nói :
“Không biết bệ hạ ngự giá quang lâm, hạ quan không đón tiếp từ xa tội đáng muôn chết.
Kính mong bệ hạ tha tội.
Tại sao bệ hạ đột ngột đến đây mà không báo với hạ quan đế hạ quan kịp thời tiếp đón ?”
“Bớt diễn trò đi.
Trẫm đến đây là tìm ngươi.
Ngươi đã biết tội chưa ?”
“Tội ? Bệ hạ nói gì ? Hạ quan không hiểu.”
Tiêu Ứng Viêm giật mình khi lại nghe tiếng đánh nhau rầm rầm ở phía sau.
Rồi hắn thấy Thiên Vũ từ trong nhà đi ra, trên tay ôm một xấp sổ sách kính cẩn đưa cho hoàng thượng.
Tiêu Ứng Viêm nhìn chỗ sổ sách đó mà mặt xanh lét, căm giận nhìn tên đại phu kia.
Y dám nhân lúc quân lính của hắn ở bên ngoài ngăn hoàng thượng mà đột nhập phòng hắn lấy sổ sách.
Mà đám thị vệ canh cửa của hắn chết hết rồi à ? Hắn cũng thật ngu, lại để thị vệ lợi hại nhất cùng theo mình ra ngoài này.
Văn Phương lật xem sơ qua từng cuốn sổ.
Gương mặt tối sầm giận dữ.
Hắn ném thẳng mấy cuốn sổ vào mặt Tiêu Ứng Viêm, quát lớn : “Ngươi giải thích chuyện này thế nào ?”
Tiêu Ứng Viêm ngay lập tức dập đầu kêu than :“ Hoàng thượng, oan uổng quá ! Hạ quan không biết gì cả.
Mọi việc đều do Phù Hãn làm.
Hạ quan không liên quan.”
Tiêu Ứng Viêm vừa nói vừa ra hiệu cho một tên hầu mau chóng trốn ra ngoài báo tin.
Nhưng tên kia còn chưa đi được mấy bước thì bị Cảnh Thần tóm được.
Tiêu Ứng Viêm triệt để tuyệt vọng.
“Ta còn chưa nói gì ngươi đã la không biết.
Rõ ràng giấu đầu lòi đuôi.
Lôi hắn đi ! Trẫm hôm nay phải tra hỏi cho bằng hết chuyện của Tiêu gia các người.”
Tiêu Ứng Viêm bị lôi đi.
Văn Phương quay sang nhìn Cảnh Thần đang tiến đến đứng cạnh Thiên Vũ hỏi : “Hai người không sao chứ?”
“Không sao.
May mà ngươi đến kịp.”
Cảnh Thần thi lễ đáp : “Tạ ơn bệ hạ ứng cứu kịp thời.”
Văn Phương có thể thấy có dấu hôn đỏ trên cổ Cảnh Thần.
Ánh mắt đen láy hiện lên nét buồn bã nhưng chỉ trong một chốc liền khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày.
Hắn gật đầu đáp lại bọn họ rồi quay đầu rời đi.
Nhìn thấy Văn Phương như thế trong lòng Cảnh Thần không khỏi cảm thấy áy náy nhưng lại không biết phải làm sao.
“Lát nữa chắc Văn Phương sẽ thẩm vấn đấy.
Đây là một dịp tốt.
Ngươi nên đi theo để học hỏi.”
“Ân.
Vậy sau khi xong việc ta sẽ tìm huynh.”
Cảnh Thần rời đi Đường Sâm cũng định đi.
Hoàng thượng nhìn thấy dấu hôn kia chẳng lẽ y lại không thấy.
Thằng ngu cũng đoán được giữa hai người đó xảy ra chuyện gì.
Y muốn trốn nhưng lại bị Thiên Vũ lôi lại.
“Hoa đại phu có chuyện gì muốn nói sao ?”
“Trong thời gian ta đi trong cung có xảy ra chuyện gì không ?”
Đường Sâm gãi đầu, cười giả lả : “Chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Đã giải quyết xong rồi.”
“Chuyện nhỏ là chuyện gì ? Nói cho thật.
Không được