Diệp Lạc Thần và Hứa Tu Viễn tạm biệt tất cả mọi người rồi lại tiếp tục con đường ngao du bốn bể của mình.
Cảnh Thần nhìn theo bọn họ, âm thầm ngưỡng mộ.
Hắn cũng ước sau này có thể cùng người mình yêu cùng lang bạt khắp nơi như thế.
Thiên Vũ thì vô tư rồi, vì y đi dân giang hồ mà, nhưng Văn Phương thì không phải thế.
Văn Phương là vua một nước, sao có thể đi cùng với hắn rong ruổi khắp bốn bể.
Mà hắn đang nghĩ gì thế này? Muốn đồng thời có được cả hai nam nhân này, đúng là mơ mộng hão huyền.
Thời gian trở về gấp rút nên tất cả cùng quyết định sẽ cưỡi ngựa trở về.
Con đường ngắn nhất chính là đi qua một đồng cỏ hoang vu.
Nói là hoang vu nhưng xung quanh vẫn có nhà dân sinh sống nhưng rất thưa thớt.
Một đoàn sáu người cưỡi ngựa chạy được mấy trăm mét thì bỗng phát hiện có đoạn dây thừng kéo căng ra phía trước.
Văn Phương chạy ở vị trí đầu tiên, vội vàng nhảy về phía sau ôm lấy Cảnh Thần nhảy xuống bụi rậm bên cạnh, cùng lúc ngựa của hắn bị vướng dây thừng ngã chúi về phía trước.
Những người đi sau cùng lúc phát hiện có biến vội vàng thắng ngựa lại.
Ngay lập tức một loạt mũi tên phóng vút về phía bọn họ.
Tất cả rút kiếm chém bay hết các múi tên.
Một nhóm gần hai chục tên áo đen xuất hiện từ khắp nơi lao vào tấn công bọn họ.
Cảnh Thần và Văn Phương rời khỏi bụi cỏ, cùng nhâp vào cả nhóm.
Mọi người cùng quây vào vòng tròn bảo hộ cho nhau.
Khúc Viễn không biết võ nên bị đẩy vào chính giữa.
Cảnh Thần lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là vì rơi vào cảnh khốn cùng nổi lên sát khí.
Hắn ban đầu không muốn giết người.
Khi rút kiếm chém đều cố ý tránh chỗ hiểm.
Nhưng bọn này không giết thì cứ nhất định lại đứng lên tấn công.
Kiếm nào cũng muốn đoạt mạng.
Võ công đám này không khác thị vệ đại nội, vô cùng cao cường.
Trông thấy một kẻ định đâm Văn Phương, hắn không do dự đâm một kiếm vào cổ tên đó khiến y chết ngay tại chỗ.
Giết xong hắn, tay cầm kiếm của hắn vẫn còn run lên.
Cả Văn Phương và Thiên Vũ đều nhìn ra biến hóa này trên gương mặt của Cảnh Thần, ra sức bảo hộ hắn cho đến khi hắn bình tĩnh lại.
Cảnh Thần cũng không bị kích động quá lâu.
Hơn ai hết hắn hiểu rõ hoàn cảnh của mình.
Từ khi khoác trên mình bộ y phục của ảnh vệ, hắn đã quyết tâm dùng thanh kiếm trên tay để bảo vệ những người quan trọng của mình.
Đôi mắt nhắm lại.
Khi mở ra là một ánh mắt sắc lạnh, âm trầm lạnh lẽo dọa người.
Cảnh Thần cầm kiếm vung lên đoạt mạng bất kì kẻ nào dám xông đến chỗ hắn.
Nhìn thấy Cảnh Thần như vậy, Văn Phương và Thiên Vũ có yên tâm một chút nhưng cũng không khỏi xót xa.
Văn Phương có hơi hối hận khi đã đưa Cảnh Thần làm ảnh vệ của mình.
Lạc Diệp và Đường Sâm bảo vệ cho Khúc Viễn ở phía đối diện khá vất vả.
Mục đích của đám áo đen này rõ ràng là hoàng thượng.
Nhưng nếu bọn họ chỉ cần lơ là một chút thì ai cũng có thể chết dưới tay chúng.
Đám thị vệ đại nội này võ công vô cùng cao cường, không thua bọn họ quá nhiều nên đối phó vô cùng vất vả.
Hai người cũng bị chém trúng không ít nhưng vẫn may chỉ là vết thương ngoài da.
Có hai kẻ cùng xông tới chém Văn Phương.
Y nâng kiếm chặn lại.
Cùng lúc một tên khác từ bên cánh lao đến định đâm y.
Đường Sâm nhìn thấy liều mình lao đến chắn, bị đâm cho một kiếm vào giữa bụng.
Máu chảy rất nhiều.
“Đường ca ca!” Khúc Viễn kinh hoảng lao đến ôm lấy Đường Sâm.
Mọi người đều nhìn thấy nhưng thích khách vẫn không ngừng tấn công khiến dù lo lắng họ cũng không rảnh tay lo cho Đường Sâm.
Khúc Viễn vội lấy thuốc cầm máu cho Đường Sâm.
Tay hắn run run, hai mắt ươn ướt từ lúc nào.
Đường Sâm yếu ớt mở mắt.
Hắn nhìn thấy đôi mắt Khúc Viễn đỏ hoe ướt nước.
Ngón tay đưa lên nhẹ nhàng lau đi những giọt nước kia, nhưng tay hắn cũng đang dính máu.
Hắn lau nước mắt nhưng lại để lại trên gương mặt trắng mềm mại kia một vệt máu đỏ càng khiến gương mặt Khúc Viễn thêm thương tâm.
Không hài lòng lắm nhưng Đường Sâm vẫn ráng nở nụ cười an ủi người kia: “Đừng khóc.
Ta không sao.”
“Huynh đừng nói nữa.
Giữ sức đi.”
“Trước khi chết có thể nhìn thấy đệ khóc vì ta thế này ta đã mãn nguyện rồi.”
“Im đi.
Ta sẽ không để huynh chết.”
Đường Sâm mỉm cười, mệt mỏi nhắm mắt.
Khúc Viễn càng hoảng sợ.
Hắn lay gọi mà người kia không chịu mở mắt.
Tiếng kêu khóc của Khúc Viễn càng khiến mọi người thêm sốt ruột.
Nhưng đám thích khách này cứ bám mãi không buông, không sao dứt ra được.
Ngay lúc này một mũi tên từ đâu bắn tới hạ gục ngay một tên thích khách đang định đâm Văn Phương.
Mọi người kinh ngạc nhìn về hướng mũi tên bắn tới thì nhìn thấy người đến là Tần Chính Phong.
Tần Chính Phong ngồi trên yên ngựa, cầm cây cung tiếp tục bắn tên về phía này hạ thêm hai ba tên thích khách nữa.
Thiên Vũ rảnh tay một chút liền qua xem thương thế cho Đường Sâm.
Với sự giúp đỡ của Tần Chính Phong, cả nhóm nhanh chóng hạ gục hết bọn thích khách, còn bắt sống được mấy tên.
Bọn chúng vừa nhận ra mình bị bắt đã ngay lập tức cắn thuốc độc trong miệng tự sát.
May mà Thiên Vũ nhanh tay cản được một tên.
Văn Phương lệnh cho Lạc Diệp bắt trói đem về thẩm vấn.
“Vết thương của Đường đại ca sao rồi?” Cảnh Thần chạy đến hỏi Thiên Vũ
“Đã ổn rồi.
Tuy rất sâu nhưng vẫn chưa nguy hiểm đến tính mạng.
Hắn là mệt do mất nhiều máu nên mới ngất đi thôi.”
“May quá.
Lúc nãy nghe Tiểu Viễn la dữ quá ta còn tưởng.
Còn sống là tốt rồi.”
“Nhưng bị thương nặng như vậy thì cần phải nghỉ ngơi dài ngày.
Chúng ta không thể cùng đưa hắn đi được.
Buộc phải để hắn ở lại.”
“Đệ tử cũng ở lại.
Đệ tử sẽ chăm sóc hắn.”
“Ngươi dĩ nhiên phải ở lại.
Tâm trạng ngươi như thế đi theo cũng không ổn.”
“Vậy lát nữa Lạc Diệp giúp Khúc Viễn đưa Đường Sâm về lại trấn, sắp xếp nơi ở cẩn thận rồi đuổi theo bọn ta sau.” Văn Phương nói
“Thần tuân lệnh.”
Sắp xếp xong xuôi, Văn Phương mới quay qua hỏi Tần Chính Phong : “Tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây ? Không phải ngươi về Thiên Tân rôi sao ?”
“Ta nghe Nguyệt nhi nói các ngươi đi Nguyên Hà nên lo lắng, giữa đường quay ngựa chạy đến đây xem thế nào.
May mà ta đến kịp.”
“Nói vậy là ngươi biết tình hình ở huyện Nguyên Hà ?” Văn Phương nhìn hắn đầy nghi ngờ
“Ta chỉ tình cờ biết sơ qua.
Hoàng thượng sẽ không vì vậy mà cho rằng ta có liên quan gì đến chuyện ở Nguyên Hà đấy chứ ?”
Văn Phương lườm mắt nhìn hắn một cái rồi nói:“Dù sao cũng cảm ơn hôm nay ngươi đến cứu bọn ta.
Sau này nếu ngươi có việc cần giúp đỡ, ta nhất định sẽ hết sức trợ giúp.”
“Không cần.
Ngươi đồng ý gả Nguyệt nhi cho ta là được.”
" Ngươi đừng mơ.
Chỉ mỗi chuyện này mà ngươi cũng muốn dùng trao đổi ta gả Nguyệt nhi cho ngươi ? "
" Vậy phải thế nào thì ngươi mới chịu gả ? "
“ Ta ...” Văn Phương cứng họng.
Không biết nên nói gì.
Cảnh Thần không khỏi thấy buồn cười.
Hắn đến kéo nhẹ tay áo của Văn Phương, nháy mắt nói với Tần Chính Phong: “ Ninh Vương đừng lo lắng.
Những gì ngài đã làm hôm nay bệ hạ chắc chắn không quên.
Sẽ không làm ngài thất vọng đâu.”
Có lời nói của Cảnh Thần, Chính Phong rất yên tâm.
Y nâng tay lên cúi chào Văn Phương và những người khác, nói rằng mình phải nhanh chóng quay về Thiên Tân, không thể ở lại thêm.
Văn Phương làm lơ không thèm nhìn.
Những người khác ai cũng nhiệt tình đưa tiễn y.
“ Từ khi nào đến lượt ảnh vệ xen vào quyết định thay hoàng thượng thế hả?” Văn Phương quay qua trách Cảnh Thần, nhưng ánh mắt và giọng nói lại ngập tràn yêu thương và sự sủng nịnh
“ Tại vì hoàng thượng không chịu thật thà với bản thân một chút nên thuộc hạ nói thay thôi.
Không thể để Ninh Vương hiểu nhầm tâm ý của người được.”
“ Tâm ý của ta? Ngươi đọc được sao?” Văn Phương hơi mỉm cười, một tay