Sau khi Châu Văn Phương lên ngôi đã phong cho tam đệ của hắn là Kỳ vương cai quản một vùng Tây Lĩnh rộng lớn.
Văn Sinh có vẻ rất thích nơi đó.
Gần như cứ thấy hắn ở mãi đó, không đi đâu.
Thái hậu và Văn Phương mấy lần gọi hắn về cung mà hắn toàn kiếm cớ thoái thác không chịu về.
Sinh thần Thái hậu vừa rồi là dịp hiếm hoi lắm hắn trở về nhưng chỉ ở có một ngày rồi đi ngay.
Thật không ngờ một kẻ vốn trước giờ không màng đến chuyện trong cung, hôm nay lại đưa quân trở về đúng lúc quan trọng nhất.
“Hoàng thúc, sao thúc biết mà về đúng lúc vậy?”
“Thầm Minh Hiên gửi thư báo tình hình cho ta, nhờ ta trở về giúp hoàng huynh một tay dẹp loạn.
Lâu lắm mới được dịp quậy tưng bừng thế này.”
Văn Phương lườm mắt: “Đệ xem đây là trò chơi hả? Cái gì mà quậy tưng bừng.
Đừng làm hỏng cung điện của trẫm.”
Văn Sinh nở nụ cười tươi rói, đôi mắt híp lại nhìn như tiểu hài tử, hoàn toàn trái ngược với vẻ phong trần lúc đầu của y: “Không được.
Hoàng huynh từng nói với đệ, nếu đệ trở về sẽ để đệ làm gì tùy thích mà.
Không được nuốt lời.”
“Đệ bao nhiêu tuổi rồi hả? Làm cha rồi mà tính tình vẫn trẻ con thế à?”
Châu Vân Thiên nghe một màn này mà nổi cáu.
Hắn gầm lên: “Các ngươi xem ta là không khí à? Khốn kiếp!” Hắn rút thanh kiếm lao đến đâm về phía Văn Phương.
Văn Sinh nhanh như cắt rút kiếm chặn lại.
Hai thanh kiếm chạm vào nhau kêu lên tiếng “keng” chói tai.
“Lục đệ, xen ngang cuộc nói chuyện của các huynh là hỗn hào đó.”
“ Châu Văn Sinh, tên khốn kiếp! Ngươi sớm không tới, muộn không tới, nhè đúng lúc này mà tới phá hư chuyện tốt của ta.”
“ Lục đệ, xem ra có một sự thật mà đệ vẫn chưa hiểu.
Trong tất cả anh em chúng ta, người xứng đáng ngồi trên ngai vàng nhất là nhị ca.
Đệ có ngồi lên đó cũng chỉ khiến tình hình tồi tệ thêm mà thôi.
Lúc đó đệ sẽ là tội danh thiên cổ.
Ta đến là để cứu đệ.”
“ Ngươi im đi! Hôm nay đến bước này rồi ta đã không còn đường lui nữa.
Nếu ta chết ta sẽ đem các ngươi cùng xuống mồ.”
Vân Thiên lén giơ hai ngón tay làm ám hiệu sau lưng.
Tiêu Thanh Dương lôi từ trong ống tay áo một viên tròn nhỏ màu trắng rồi nhằm hướng Châu Văn Phương mà ném tới.
Lạc Diệp xông đến chém viên màu trắng ra làm đôi.
Một tiếng nổ nhỏ phát ra.
Viên màu trắng nổ tanh bành, một làn khói trắng dày đặc xuất hiện bao phủ một khoảng không gian lớn xung quanh nhóm của Văn Phương.
Không ai nhìn rõ được ai hay những gì xảy ra xung quanh.
Cảnh Thần đứng cạnh Văn Phương, nhìn thấy ánh sáng loé lên của mũi kiếm ẩn hiện trong làn khói ngay chỗ Văn Phương đang đứng.
Không kịp suy nghĩ, hắn lao ra.
Có ba tiếng “ phập” vang lên gần như cùng lúc, nhưng không ai thấy rõ chuyện gì.
Khi khói tan ra thì tất cả đều bàng hoàng vào cảnh tượng trước mặt.
Lam Hà đứng phía trước Thẩm Minh Hiên, sau lưng bị một thanh kiếm đâm xuyên người.
Tiêu Thanh Dương đang cầm thanh kiếm đó, gương mặt sửng sốt cùng thất vọng khi biết mình không đâm trúng Minh Hiên.
Văn Sinh đứng gần đó ngay lập tức chém lìa cánh tay y khiến y đau đớn kêu thét lên.
Phía bên kia Cảnh Thần đứng chắn phía trước Văn Phương, đang bị một thanh kiếm đâm trúng ngực.
Tay hắn đang cầm một thanh kiếm rướm máu.
Nằm ngay dưới chân hắn là Vân Thiên bị đâm rách cổ trợn mắt chết tại chỗ.
Cảnh tượng kinh hoàng khiến ai nấy đều kinh hãi.
Thiên Vũ thấy môi Cảnh Thần thâm tím, nghi ngờ mũi kiếm có độc vội điểm huyệt phong toả các huyệt đạo trên người ngăn độc lan ra lục phủ ngũ tạng.
Đoạn hắn lấy lọ thuốc đổ ra một viên tròn màu đen đút vào miệng Cảnh Thần.
Văn Phương bị chấn động quá mức.
Mãi một lúc mời hồi hồn.
Hắn đỡ Cảnh Thần nằm xuống, tay kia bịt miệng vết thương của Cảnh Thần cố ngăn máu ngừng chảy.
Giọng run run nói: “ Thiên Vũ, cứu hắn! Mau cứu hắn!”
“ Ta biết.
Ngươi bình tĩnh đi!” Thiên Vũ nói thế nhưng đầu hắn hiện giờ cũng đang rất bấn loạn.
Bởi người đang nằm đó là người mà hắn yêu thương.
Là một đại phu, hắn nhìn là biết rõ Cảnh Thần đang bị thương rất nặng.
Hắn cố gắng tự động viên mình bình tĩnh.
Phải cầm máu.
Phải tìm xem Cảnh Thần bị trúng độc gì.
“ Hoa đại phu! Cứu người! Mau cứu!”
Giọng hoảng loạn của Minh Hiên bên kia khiến Thiên Vũ chợt nhớ ra là còn người bị đâm.
Hắn quay qua nhìn người bên kia.
Gương mặt biến sắc.
Lam Hà bị kiếm đâm xuyên thủng ngực.
Máu chảy tràn.
Cổ họng run run không phát ra lời.
Nhưng đôi môi vẫn mỉm cười nhìn Minh Hiên như muốn nói “ May quá.
Thẩm tướng không bị thương.” Gương mặt Minh Hiên lúc này đã trắng bệch, hoảng sợ nắm chặt lấy tay Lam Hà, nhìn Thiên Vũ cầu cứu.
Nhưng đáp lại hắn là cái lắc đầu bất lực của Thiên Vũ.
Đôi mắt hắn dại ra, tuyệt vọng.
Lam Hà nắm lấy tay Minh Hiên, dùng chút sức lực cuối cùng thì thầm: “ Minh Hiên, bảo trọng.” Rồi nhắm mắt.
Bàn tay đang nắm lấy hắn buông lỏng.
Cả người Minh Hiên như đổ sụp.
Đôi mắt hắn mở to, tròng mắt không ngừng rung rung.
Hắn đang nằm mơ phải không? Mới nãy Lam Hà còn đang đứng cạnh hắn, vui vẻ hỏi thăm hắn.
Sao chỉ mới có một lúc ...Bàn tay Minh Hiên run run đưa lên lỗ mũi Lam Hà, mang một hi vọng mong manh.
Không còn hơi thở.
Lam Hà chết rồi.
Thực sự cứ thế mà chết rồi.
Vị quan viên trẻ tuổi luôn ở bên ủng hộ hắn, nói rằng ngưỡng mộ hắn vì che cho hắn mà chết rồi.
Hai hàng nước mắt chảy dài thấm ướt cổ, chảy xuống gương mặt như đang ngủ của Lam Hà.
Thẩm Minh Hiên ôm lấy Lam Hà vào lòng, siết chặt.
Miệng gào lên một tiếng thê lương.
Lam Hiền nãy giờ lo bình ổn cho các quan viên bên kia, nên không rõ tình hình bên này.
Ồng biết có người bị thương nhưng vì có Thiên Vũ cũng ở đó nên ông không lo lắm.
Chợt ông nghe có tiếng gào khóc của Thẩm Minh Hiên.
Trong lòng cảm thấy có chuyện chẳng lành, vội vàng chạy qua bên này.
Ông thấy Minh Hiên đang ôm chầm lấy thân hình đâỳ máu của con trai mình mà gào khóc thảm thiết.
Lam Hiền quá choáng ngất ngay tại chỗ.
Dù biết tình hình bên kia nhưng Cảnh Thần đang bị thương nặng, còn không biết sống chết thế nào nên Văn Phương không có tâm trạng để qua bên đó an ủi Minh Hiên.
Hắn chỉ thấy sợ.
Sợ rằng Cảnh Thần cũng sẽ giống như Lam Hà mà đột ngột rời bỏ hắn như thế.
Hắn nắm tay Cảnh Thần mà siết chặt.
Cảnh Thần không ngất hẳn nhưng cứ như thần hồn bị bắt mất.
Hai mắt ngây ra, không có tiêu cự.
Thiên Vũ cởi áo Cảnh Thần, kiểm tra các triệu chứng.
Rồi lại lấy một cái khăn sạch tuốt lấy phần độc còn lại trên kiếm của Vân Thiên đưa lên mũi ngửi.
Hắn vẫn không ngửi được gì cả.
Lúc nãy hắn đã cho người khám xét trên y phục của Vân Thiên xem y có mang thuốc giải không cũng không thu được kết quả.
Hắn đã lệnh cho quân lính lục soát phòng của Vân Thiên rồi.
Thiên Vũ càng thêm sốt ruột.
Hắn tiến đến chỗ Tiêu Thanh Dương lúc này đang bị Văn Sinh khống chế quỳ ở góc tường, túm lấy cổ áo lão, giận dữ hỏi: “ Nói, trên kiếm của Châu Vân Thiên bôi độc gì?”
Tiêu Thanh Dương bị chém đứt tay, máu chảy ướt đẫm một bên áo.
Gương mặt hắn nhăn nhó, đau đớn không thôi.
Bị Thiên Vũ hỏi như thế, sắc mặt hắn vốn đang xanh lét vì mất máu, bỗng nhiên hai mắt sáng lên, lão cười phá lên như kẻ điên, nhìn Thiên Vũ đầy khoái trá: “ Ha ha ha.
Bị trúng độc rồi chứ gì? Hắn chết chắc rồi.
Độc này không có thuốc giải đâu.”
Thiên Vũ bực bội vung tay tát cho lão một cái bạt tai, lạnh giọng nói: “ Nhiều lời.
Ta hỏi ngươi đó là độc gì.
Nói!”
Ánh mắt Thiên Vũ lạnh lẽo đến đáng sợ.
Cảm giác như chỉ cần hắn không nghe lời chắc chắn sẽ phải nhận hình phạt khủng khiếp nhất.
Tiêu Thanh Dương nuốt nước bọt đánh ực, tránh đi ánh mắt như muốn giết người, trả lời: “ Ta không biết rõ đó là độc gì.
Chỉ biết là Lục hoàng tử có được nó từ một kẻ chuyên dùng độc trong giang hồ.
Độc này là thứ được tạo nên từ sự kết hợp của những loại độc khác nhau.
Nó thực sự không có thuốc giải.”
Thiên Vũ nghiến răng đẩy mạnh tên kia ngã xuống đất.
Trên đời này