Đã gần hai tháng trôi qua kể từ ngày Lam Hà mất, gần như ngày nào Thẩm Minh Hiên cũng uống rượu.
Uống đến say mèm.
Uống đến mức nghiện.
Hôm nay hắn ngồi đọc sách hơn nửa ngày rốt cuộc nhịn không nổi lại muốn đi uống rượu.
Lam Hà cắn chặt vạt áo của hắn nhất quyết không cho đi.
“Ngươi đừng làm khó ta.
Ta có thể nhịn đến lúc này đã là không dễ dàng rồi.
Để ta đi đi mà.”
Lam Hà nhất quyết không buông, mà nỗ lực kéo hắn vào trong phòng bếp.
Minh Hiên thấy mèo nhỏ nhảy lên trên bàn bếp đẩy một chai mật ong đến chỗ hắn.
Minh Hiên nhìn nó, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi bảo ta uống mật ong hả?”
Mèo nhỏ gật đầu.
Đây là cách cai rượu đơn giản nhất mà hắn biết.
Mật ong pha với nước uống vào sẽ giảm sự cồn cào của dạ dày do đói rượu.
Lam Hà còn chỉ vào ấm nước sôi đang nằm trên bếp ý bảo Minh Hiên pha với mật ong mà uống.
Minh Hiên do dự nhìn mèo nhỏ, trong đầu không khỏi hoang mang.
Mèo gì thế này? Hiểu tiếng người lại còn thông minh như vậy? Nó chỉ thiếu điều biết nói thôi đấy.
Yêu quái biến hình à?
Lam Hà cắn tay áo Minh Hiên lôi đến bắt dùng chai mật ong kia.
Lúc đó Minh Hiên chợt nghĩ yêu quái cũng kệ.
Dù sao nó cũng không hại mình.
Minh Hiên đổ ít mật ong vào chén nước sôi để nguội, khuấy đều rồi nâng lên uống cạn.
Đúng là dạ dày dễ chịu hẳn.
Hắn mỉm cười ôm mèo nhỏ lên xoa đầu, đôi mắt hắn ánh lên nụ cười dịu dàng: “Cảm ơn Tiểu Lam nhé.
Thế mà ta lại không biết có cách cai rượu này.”
Lam Hà ngượng ngùng cúi mặt.
Thẩm tướng cười lên đẹp thật đấy.
Cũng rất dịu dàng nữa.
Buổi tối hôm đó Thẩm Minh Hiên ôm mèo nhỏ lên giường ngủ.
Lam Hà có chút ngượng ngùng muốn trèo ra khỏi người nhưng Minh Hiên cứ nhất định ôm chặt lấy hắn.
Y còn nói: “Đừng quậy! Nằm yên ngủ đi!”
Lam Hà khóc không ra nước mắt.
Sắp đến thời gian hắn biến hình rồi.
Ngài ấy cứ ôm thế này lỡ hắn bại lộ thì sao? Hơn nữa, nằm trong lòng Thẩm tướng thì làm sao mà hắn ngủ cho được chứ.
Lam Hà nắm im, không dám cựa nữa.
Hi vọng ngài ấy ngủ nhanh chút.
Một lúc sau thấy hơi thở Minh Hiên đều đặn như đang ngủ, cơ thể lại đang nóng lên không ngừng.
Lam Hà vội vàng rời khỏi vòng tay Minh Hiên nhảy xuống đất.
Vừa đúng lúc cơ thể mèo của hắn biến thành người.
Lam Hà im lặng lắng nghe một lúc.
Thấy trên giường không có động tĩnh mới lồm cồm bò dậy đi tìm áo khoác mặc tạm.
Hắn thở nhẹ một hơi.
May quá!
Hắn bắt đầu thu dọn mọi thứ trong phòng Minh Hiên thật gọn gàng, ngăn nắp; đắp lại chăn cho Minh Hiên; ngồi ngăm nhìn người ấy ngủ một chút.
Sau đó thì tìm một góc phòng ngủ gục ở đó.
Đã mấy ngày trôi qua, mỗi lần Minh Hiên thức dậy đều thấy một cảnh tượng giống nhau.
Tiểu Lam mà hàng tối hắn ôm lên giường thì sáng lại thấy nằm gục ở góc phòng cùng với chiếc áo khoác ngoài của hắn.
Còn đồ dùng hắn chưa kịp thu dọn thì sáng hôm sau tỉnh dậy đã thấy chúng được sắp xếp gọn gàng đâu ra đấy.
Hắn đã hỏi thử lão Lý thì lão nói đêm không hề vào trong phòng.
Không hiểu là ai tốt bụng giúp hắn xếp đồ nhưng lại không chịu lộ mặt.
Hắn quyết định phải tìm hiểu cho rõ.
Đêm hôm đó vẫn như mọi lần, Lam Hà đợi Minh Hiên say ngủ mới bò ra khỏi vòng tay y nhảy xuống giường.
Đúng hẹn, giờ Hợi vừa tới hắn lập tức biến thành người.
Lam Hà khoác vội chiếc áo ngoài của Minh Hiên, co ro chui vào một góc cho ấm lên một chút rồi bắt đầu đi dọn dẹp xung quanh.
Mấy ngày nay Minh Hiên không còn đi quán rượu nữa, mà thường xuyên ở nhà đọc sách, viết thơ, vẽ tranh, thậm chí còn vào bếp học nấu nướng.
Trong lòng Lam Hà cũng cảm thấy vui mừng.
Hắn chỉ tiếc rằng mình không thể chân chính nói lời chúc mừng đến Minh Hiên.
Đột nhiên sau lưng hắn rét lạnh.
Lam Hà cảm nhận được một lưỡi kiếm đang đặt ngay trên cổ hắn.
Một giọng nói lạnh lùng cất lên: “Ngươi là ai?”
Lam Hà nhận ra đó là giọng của Minh Hiên thì không khỏi sửng sốt.
Không phải hiện tại ngài ấy đang ngủ sao? Thế nào lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn trong tình huống này? Hắn hoang mang cực độ.
Hắn phải làm sao bây giờ? Quay lại hay không đây? Nếu Minh Hiên biết thân phận hiện tại của hắn liệu có ghét hắn không?
“Còn không mau trả lời? Ta đếm đến ba, nếu ngươi không nói ta sẽ cắt phăng đầu ngươi.”
Lam Hà có thể cảm nhận được sát khí trong lời nói đó.
Minh Hiên đã nói thế thì chắc chắn sẽ làm.
Lam Hà hít sâu một hơi, nhỏ giọng đáp lại: “Là ta.”
“Là ai?” nhỏ quá Minh Hiên không thể nghe rõ
“Thẩm tướng, là ta.”
Giọng nói vừa cất lên cả người Minh Hiên như hóa đá.
Hắn nắm vai người trước mặt xoay lại.
Hai mắt mở lớn với vẻ sốc cực độ không nói nên lời.
Lam Hà nhìn gương mặt sửng sốt của Minh Hiên, hắn cũng hiểu được tâm trạng người kia như thế nào.
Hắn im lặng đợi y phản ứng lại.
“Không thể như vậy.
Không thể nào.
Ngươi rõ ràng đã chết rồi mà.
Ngươi rốt cuộc là ai? Mau nói!” Minh Hiên lại chĩa kiếm vào cổ họng của Lam Hà
“Thẩm tướng, đích thực là ta.
Là Lam Hà đây.”
“Không.
Lam Hà chết rồi.
Chính mắt ta nhìn thấy.
Không thể có chuyện y còn sống được.”
“Đúng là ta chết rồi.
Ta trùng sinh.
Chính là con mèo nhỏ của ngài.
Nó là ta.”
Thẩm Minh Hiên phẫn nộ.
Làm gì có chuyện người trùng sinh thành mèo chứ.
Dối trá.
Bịa đặt.
Mũi kiếm của hắn ấn vào cổ Lam Hà chảy máu.
Hắn giận dữ quát lên : “Không cho phép ngươi xúc phạm Lam Hà như vậy.
Ngươi dám giả dạng hắn lừa ta có mục đích gì ? Nói !”
Lam Hà thở dài.
Biết ngay là ngài ấy sẽ không tin mà.
Chuyện hắn trùng sinh thành mèo quá là hoang đường đi.
Hắn kéo áo ra một chút để lộ một chiếc vòng lục lạc màu đỏ đeo trên cổ.
Đây chính là chiếc vòng mà Minh Hiên tự làm rồi đeo cho Tiểu Lam lúc sáng.
“Ngài nhìn xem.
Đừng nói đồ mình làm ra cũng không nhận ra được đấy nhé!”
Minh Hiên há hốc miệng.
Đứng bất động.
Lam Hà sợ y vẫn không tin liền nói: “Nếu không Thẩm tướng cứ đợi đến khi trời sáng, lúc đó ta trở lại thành mèo là ngài sẽ biết ta nói có thật không.”
Kiếm trên tay rơi xuống đất tạo ra âm thanh vang vọng.
Nghe có tiếng động lạ trong đêm, người trong nhà vội vàng ngồi dậy chạy đến phòng Minh Hiên.
Tiếng gia nhân đứng ngoài cửa nói vọng vào: “Lão gia, người không sao chứ?”
“Không sao.
Đêm tối ta không thấy đường nên rớt đồ thôi.
Các ngươi về đi.
Đừng đánh thức người khác.”
Bên ngoài nghe vậy liền kéo nhau rời đi.
Lam Hà vuốt ngực