Từ Ân vừa kiểm tra lại xem đủ nguyên vật liệu chưa, vừa suy nghĩ đến chuyện sắp xảy ra trước mắt.
Không có gì đặc biệt, chỉ là một số vị họ hàng xa của nguyên chủ im hơi lặng tiếng suốt mấy tháng nay ngày hôm nay lần nữa đến đòi tiền.
Số tiền lần trước nguyên chủ đưa cho bọn họ cũng không ít, cầm cự được mấy tháng, hiện tại tiêu hết, chỉ có thể đến đây đòi.
Xe dần lăn bánh đến khung cảnh quen thuộc, trước cổng đóng chặt lại có thêm mấy bóng người lạ lẫm.
Một người phụ nữ trung niên cùng người đàn ông tóc đã hoa râm đứng trước cổng, trông chờ điều gì đó, lúc bọn họ thấy chiếc xe sang trọng đã trở về, trong đôi mắt toát lên dáng vẻ như vớ được vàng.
Người phụ nữ mặc đầm hoa trực tiếp chạy đến phía trước, không sợ chết cản trước cửa xe.
Bác tài sớm đã nhìn thấy đám người này, tưởng mấy người này sợ chết, ông có thể lách qua người bọn họ trở về bên trong biệt thự. Nhưng tài xế lại không nghĩ đến, những kẻ này lại có thể liều mạng như vậy.
Tần Viễn có thể không biết, nhưng ông và dì Trương lại hiểu rõ những người này từ đâu mà tới, đối với Từ Ân là có loại quan hệ gì. Nhưng những kẻ này được một lần bòn gót, sẽ có thêm lần thứ hai, rồi lại lần thứ ba.
Xe phanh gấp trước người phụ nữ kia, bà ta một bộ dáng vui vẻ chạy từ mui xe đến bên cửa kính của tài xế, nhìn vào bên trong thấu ghế phụ không có người ngồi, lúc này mới một đường chạy đến cửa kính phía ghế sau.
Bác tài bất đắc dĩ quay xuống nhìn cô, Từ Ân hơi lắc đầu.
\*Cộp cộp cộp.\*
Cửa kính xe ô tô bị người khác đập vào kêu lên từng tiếng. Người phụ nữ kia cũng không biết chừng mực, gõ xong một hồi trực tiếp nói lớn: “ Từ Ân,Từ Ân à, cô mang hoa quả tới thăm bệnh cháu đây. ”
Từ Ân khẽ đưa mắt nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó vừa đẩy cửa vừa nói với bác tài: “ Bác cứ vào trước đi... ”
Bác tài nhìn cô hồi lâu, sau đó thở dài một tiếng. Đợi cửa xe phía sau đóng lại mới tiếp tục khởi động, đánh xe vào trong nhà.
Từ Ân cầm theo bịch bột mình cùng mấy thứ nguyên liệu khác đứng bên ngoài, ánh mắt bất đắc dĩ: “ Hôm nay cô đến đây có việc gì thế? ”
Người đàn ông đứng bên kia vẫy vẫy tay: “ Bà mau vào đây, cháu cũng không định mời cô chú vào nhà một chút sao? Bên ngoài nóng như vậy, cô cháu vì đợi thăm cháu mà ở bên ngoài này đợi hơn một tiếng rồi đấy. ”
“ Đúng đúng, cháu nhìn xem, cô còn đem cả hoa quả đến đây này. ” Người phụ nữ giơ giỏ hoa quả đang cầm trong tay lên, một tay khác nắm lấy cổ tay Từ Ân kéo vào bên trong.
Bọn họ đã vào đến gần cửa nhà, lúc này bà ta mới chịu buông tay cô ra, tùy tiện đi vào bên trong.
Từ Ân nhìn hai người họ, sắc mặt vẫn vẹn nguyên như cũ, không bày thêm bất kỳ biểu tình gì.
Người phụ nữ kia họ Tố, tên chỉ có một chữ thất. Người đàn ông kia họ Lưu, tên Vương, ông ta là em trai của mẹ nguyên chủ.
Đợi bọn họ bước vào trong, cô mới từ từ bước vào.
Nhìn hai người họ, sắc mặt vẫn ôn hoà như cũ, thậm chí để lộ rõ ý cười trong đáy mắt.
Nói là đến thăm, còn không bằng đến đòi tiền đi.
Đặt túi nilon đựng đồ xuống bàn trà, Từ Ân ngồi đối diện họ: “ Nếu cô chú đến đây thăm cháu thì cháu thực cảm ơn. Nhưng nếu đến vì chuyện khác, vậy thì thật xin lỗi, cháu không giúp được. ”
Sắc mặt của Tố Thất trước đó vốn bày ra bộ dáng xua nịnh, nghe xong lập tức có chút biến đổi nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh: “ Từ Ân, sao cháu lại nghĩ cô chú như thế. Dù sao cũng là người một nhà, giúp đỡ nhau qua lại cũng là chuyện nên làm. ”
“ Cháu không còn tiền đâu, cũng đã nghỉ làm ở công ty rồi. ”
Lưu Vương nghe xong, trực tiếp đứng dậy: “ Sao... sao lại nghỉ việc? Chẳng phải cháu vẫn đang ở trong biệt thự đắt tiền này sao? Chồng cháu không chu cấp tiền cho cháu nữa à? ”
Ánh mắt cô đảo qua người bọn họ, nét mặt như cũ: “ Vì sao anh ấy phải có trách