Bởi vì trong người có chút men say, Tần Viễn dễ dàng chìm vào giấc ngủ. Nhưng giấc ngủ này cũng không kéo dài được bao lâu, hắn chìm vào giấc ngủ sâu cho đến khi hắn nhìn thấy mộng mị chua xót trước mặt.
Trong giấc mộng của hắn, khuôn viên biệt thự vẫn trông trải như cũ, chỉ có tuyết bên ngoài đã rơi thành từng mảng trắng xoá, vườn cây trong phút chốc cũng héo tàn, trơ trọi đến đáng thương.
Cô ấy mặc chiếc áo khoác mỏng màu trắng, ngồi trên ghế salon đã bạc màu, cúi đầu chăm chú nhìn chiếc bánh gato trong tay của mình, sau đó vô lực đặt chiếc bánh về nơi cũ của nó.
Hắn nhìn không rõ người trước mặt là ai, cũng không biết vì sao trong giấc mộng này, lại có thể chân thực như vậy...
Chân thực đến độ khiến người khác chìm vào sầu khổ.
Nhưng rõ ràng, Tần Viễn không nhận ra cô ấy, trong giấc mơ, trái tim hắn đau đến quặn thắt.
Căn biệt thự nọ cứ như một mê cung không có lối thoát, cô ấy quay lưng, bóng lưng đơn độc trong chiếc áo lông màu xám từng bước bước ra xa. Tần Viễn đã thử gọi, nhưng cô ấy không nghe thấy.
Giống như trong thế giới của cô ấy không tồn tại hắn, hoặc lá trong thế giới của hắn, chưa từng có cô ấy. Giữa bọn họ chưa từng cảm nhận được thân thuộc như vậy, cũng chưa từng cảm thấy cách biệt như hiện tại.
Hắn nhìn thấy cô ấy bước từng bước nặng nề trên hành lang dài thênh thang, sau đó cô ấy dừng lại ở cửa phòng đầu tiên, đưa tay mở chốt cửa.
Không có ai ở trong.
Tiếp sau đó lại một cái, một cái, lại thêm một cái, cô ấy cứ như vậy mở hết cánh cửa này lại đến cánh cửa khác, nhìn như không biết mệt mỏi, nhưng mà bước chân của cô ấy, từ khi nào đã thả chậm lại.
Không biết trôi qua bao lâu thời gian, mở bao nhiêu cánh cửa, người nọ cuối cùng cũng bị rút cạn hết sức lực.
Cánh tay cô ấy nắm lấy nắm tay cửa, nhưng cuối cùng không mở. Bàn tay mất đi phi lượng, cả người chết lặng trượt dài xuống nền đất lạnh lẽo, không cam tâm dựa người vào tường.
Cô ấy cúi gầm mặt, vùi đầu vào cánh tay, đã chịu không nổi áp lực, trong không gian mơ hồ vang lên thanh âm nghẹn uất.
Tần Viễn muốn bước về phía cô ấy, muốn ở cạnh cô ấy.
Cho dù hắn không nhìn thấy gương mặt của cô ấy, không nhận ra người trước mặt là ai, nhưng loại cảm giác quen thuộc này khiến Tần Viễn không cam lòng chịu đựng nhìn cô ấy phải uất nghẹn khổ sở như vậy.
Hắn muốn tiến đến phía trước, nhưng trong không gian như có hàng trăm sợi xích vô hình trói chặt lấy tứ chi Tần Viễn, cả người hắn chết đứng tại chỗ, không thể nhúc nhích thêm bất kỳ động tác nào.
Tần Viễn trơ mắt nhìn người trước mặt, cô ấy đang khóc, thanh âm càng lúc càng thê lương, tựa như lôi theo cả máu tươi và thanh quản. Sau đó nước mắt của cô ấy dần biến thành màu đỏ, cuối cùng, trong thời khắc ánh mặt trời len lỏi qua lớp kính dày phía bên kia, cô ấy chầm chậm biến thành áng mây chiều.
Hắn giật mình mở mắt, cả đầu ong ong thành từng hồi như bị người khác mạnh mẽ giáng xuống một đấm.
Trán hiện tại đã thấm đẫm mồ hôi, trong phòng dẫu cho có bật máy lạnh cũng không khiến cho toàn thân Tần Viễn ấm lên.
Hắn chỉ cảm thấy cả người như bị một cỗ áp lực đè nén xuống, mạnh tay lau đi giọt mồ hôi trên trán, Tần Viễn thở tắt một tiếng.
Đèn ngủ trong phòng vẫn sáng, ánh sáng nọ rơi bên ô cửa sổ lại khiến cho sắc