Thực ra tình cảm của bọn họ cũng không có gì để đáng trách móc, nhưng đứng giữa ranh giới gia đình và mối quan hệ mới, dù cho là ai đúng ai sai, thời khắc này đã không còn quan trọng nữa.
Nhưng Tần Viễn lỡ quên mất, ở nơi gọi là nhà kia, cũng có người đợi chờ hắn.
Tần Viễn có thể ích kỷ, cũng có thể lãnh đạm vô tình, dù sao trong kiếp trước, bọn họ sống như vậy, cô ấy cho dù có vui vẻ ra mặt cũng chẳng bao giờ thốt một lời oán than.
Hắn đã từng nói muốn ở bên cạnh cô ấy, muốn đối xử với cô ấy tốt hơn một chút, muốn thiên vị cô ấy, nhưng tất cả, cũng chỉ là lừa mình dối người.
Tần Viễn của hiện tại giống như chiếc tàu hoả đã trật khỏi đường ray định sẵn từ trước, không theo tuyến lộ trình chạy mãi nơi xa.
Cuối cùng, bến đỗ là thảo nguyên hay vực thẳm, đều đã nhìn không thấu nữa rồi.
Xe chầm chậm lăn bánh dừng lại trước đoạn đường vắng người phía sau khu vực quay phim, đợi sau một lúc quan sát, Tô Yên mới thu dọn vài thứ đồ cá nhân của mình, chuẩn bị bước ra khỏi xe.
“ Buổi chiều tôi qua đón em. ”
Tô Yên vừa định đặt tay mở cửa xe đã bị thanh âm của nam nhân gọi lại, cô ta hơi quay người, mỉm cười: “ Không phải về nhà sao? ”
Không phải về nhà sao?
Tần Viễn thoáng chốc ngây ngốc, nhưng ngay lập tức đã thu hồi tầm mắt, nhẹ giọng: “ Ừm... ”
Đợi Tần Viễn đáp xong, Tô Yên đã đứng ngoài cửa xe, đưa tay gõ gõ vào kính, vẫy tay với Tần Viễn: “ Em đợi anh. ”
Qua lớp kính đen từ phía ô tô, Tần Viễn mơ hồ nhìn thấy bóng dáng nữ nhân nọ đang tiến vào bên trong, tâm tình không khỏi cao hơn một chút. Thực ra hiện tại, có yêu thích hay không, hắn đã không thể phân biệt rõ nữa rỗi.
Hắn chỉ biết hiện tại bản thân đang rất thoải mái, từ ánh mắt đến nụ cười đều không thể giấu đi dáng vẻ vui mừng đó của Tần Viễn.
Buổi sáng cũng không có cuộc họp nào như lời Tần Viễn, công ty cuối năm có làm lại tổng kết số liệu, so với ngày thường cũng chỉ bận hơn một chút.
Từ Ân có gọi đến mấy lần, nhưng Tần Viễn vì làm chuyện có lỗi với cô, liên không dám nghe điện thoại. Đến cuộc gọi thứ ba đã trực tiếp tắt chuông, sau đó tắt nguồn điên thoại, để gọn sang một bên.
Chuông đổ lần này bị người khác trực tiếp cúp đi, hộ tá chỉ có thể bất đắc dĩ đặt xuống, đến thông báo với bác sĩ.
Dương Nhuệ nghe đoạn hội thoại từ phía hộ tá xong, sắc mặt có chút trầm xuống sau đó đem theo hồ sơ bệnh án trở lại phòng bệnh.
Bệnh nhân nọ nằm trên giường bệnh, sắc mặt nhợt nhạt, hô hấp càng lúc càng khó khăn. Đặt xấp hồ sơ bên tủ đầu giường, Dương Nhuệ chầm chậm đưa tay ra phía trước, đặt lên trán xem lại nhiệt độ đã giảm đi hay chưa.
Nhưng cảm giác nóng bỏng vẫn từ mu bàn tay truyền tới, so với buổi sáng cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu. Dương Nhuệ chỉnh lại dịch truyền nước bên cạnh sau đó chầm chậm bước ra ngoài.
Anh biết nữ nhân này.
Là người nhà của bác sĩ Tần.
Dương Nhuệ và Dương Nhã là thực tập sinh của bệnh viện nội khoa thủ