Ánh trăng len lỏi qua mặt hồ phản xuống tĩnh lặng trầm ngâm. Chậu anh thảo đặt trên góc bàn trong phòng nghỉ vẫn nguyên vẹn nằm đó, thời khắc nên nở rộ lại dần lụi tàn theo tháng năm.
Cho dù có không gượng được, cũng phải gượng.
Tần Viễn hiện tại đã đem tất cả những ngụy trang của bản thân suốt nửa đời qua vứt bỏ. Trên chuyến hành trình đêm dài đằng đẵng này, trái tim vốn đau đớn cùng cực lại dần dần bình tĩnh lại.
Trong mắt Tần Viễn, cô ấy chỉ đi đâu đó vui chơi một lát mà thôi. Những năm qua cô ấy đều ở tại nơi này, đều cùng hắn ở cạnh ngày này qua ngày khác, đều có thể vĩnh viễn dùng dáng vẻ ôn hoà xử lý tất cả mọi việc, nhưng vì sao Tần Viễn lại có thể nhẫn tâm như vậy?
Trên đời này có bao nhiêu tình yêu bị khuất phục bởi lạnh nhạt và chối từ, nhưng ngay từ đầu cô ấy đã không, về sau cũng sẽ không. Tình yêu giữa giữa họ tựa như tình yêu đơn phương, một khi cho đi là sẽ không còn đường lui nữa. Hoặc có thể họ cũng từng có đường lui, nhưng cho dù có, họ cũng sẽ không đi.
Mà hiện tại, họ chẳng qua cũng chỉ tiếp tục như vậy mà thôi. Thực ra cũng chỉ là tiếp tục bước trên con đường này, cho dù con đường này là con đường chết chóc một đi không trở lại.
Ba năm như vậy, cũng đã quá mệt mỏi rồi.
Rõ ràng con đường sau này, dẫu thế nào cô ấy cũng sẽ cùng Tần Viễn đi tiếp, cho dù là đường cùng, cô ấy vẫn sẽ ở bên hắn, cùng hắn trải qua hết năm này đến năm khác, cho dù có là sống hay chết, đều sẽ chỉ muốn ở bên cạnh hắn.
Nhưng cô ấy còn muốn sống một đời bình an trọn vẹn, còn có cuộc sống của riêng mình, còn muốn nhận được lời chúc phúc từ người thân, còn muốn có một gia đình ấm áp.
Sao Tần Viễn có thể ích kỷ như vậy? Hắn muốn cuộc đời của cô ấy chỉ có một mình hắn, chỉ muốn cả cuộc đời này của cô ấy cam tâm vì hắn chờ đợi, còn muốn cô ấy dùng ánh sáng dịu dàng nhất trong sinh mệnh của mình đối đãi với hắn, cô ấy không phải là con người sao?
Mấy ngày này, Tần Viễn cho người đi tìm ở rất nhiều nơi, dường như đi hết toàn bộ thành phố. Hồi ức ùa về, nhiều như cát trên sa mạc. Mà trong thành phố này, dường như từng ngõ ngách đều thuộc về cô ấy.
Có cửa hàng nọ, người đó đứng dưới mái hiên tự xoa tay sưởi ấm cho mình, chờ mua xuất cơm vào buổi trưa tuyết lạnh. Có quán mỳ nọ, người đó gọi một bát mỳ truyền thống, lẳng lặng ăn một mình, nhìn thấy hắn cùng người khác ấm áp dây dưa. Có con đoạn đường nọ, người đó đứng giữa giao lộ chờ hắn trở về nhà, nhưng hắn lại cùng người khác ở trong nhà ấm ăn lẩu đoàn viên.
Cuộc đời này của cô ấy, nhìn lại, nơi đâu mới là bến bờ?
Tần Viễn yên lặng đi trên còn đường dài. Chẳng bao lâu trước, cô ấy cũng từng giống như Tần Viễn, lần lượt đi đến những nơi mà hắn đã từng thích đi. Cô ấy cũng từng đứng một mình giữa phố nhìn dòng người qua lại, nhưng chưa bao giờ gặp được người cô ấy muốn tìm.
Ký ức của họ dài đằng đẵng, thời gian lại ngắn ngủi vô cùng.
...
Buổi sáng ngày một tháng một.
Từ Ân ngồi trong căn nhà nhỏ trên cánh đồng hoa