Từ Ân không ở lại thành phố Phổn Sơn lâu, dự định i ở lại thêm vài ngày nhưng cô lại không nghĩ ở tại nơi này gặp được Dương Nhuệ.
Cánh đồng hoa cỏ bị gió trượt qua, từng ngọn hoa vàng lay động nhẹ nhàng trong nắng mai. Người nọ đứng trước mặt chỉ khoác đơn một cái áo khoác màu xám tro, quàng chiếc khăn màu nâu nhạt đan len.
Dương Nhuệ nhét hai tay ở túi áo khoác nhìn về phía trước thở ra một hơi, hơi ấm hòa vào khí lạnh mông lung tạo thành màn sương nhạt nhạt.
Anh đứng ngược hướng mặt trời, trên môi vẫn giữ nụ cười như trước lại có thêm mấy phần ngả ngớn hơn thường ngày.
Từ Ân nhìn một chút, sau đó mỉm cười, buổi sáng không khí có ấy phần khô hanh cổ họng khó lòng phát ra được âm thanh tròn trịa như thời gian khác: “ Bác sĩ Dương, sao anh lại đến nơi này thế. ”
Dương Nhuệ hơi ngoái người ra phía sau, nét cười trên mặt tươi thêm mấy phần: “ Tôi đến đón bệnh nhân của mình, thuận tiện bắt người ta về nuôi cho thật tốt. ”
Ánh mắt Từ Ân dừng lại bên chiếc xe thể thao đậu trên con đường bên kia, mặt mui xe vốn màu đỏ đã bị tuyết phủ trắng một khoảng, hoặc là xe di chuyển cả đêm, hoặc là dừng tại một chỗ cả đêm.
Từ Ân chầm chậm bước về phía Dương Nhuệ, hai tay dẫu đã đeo thêm bao tay giữ ấm vẫn cảm nhận rõ được nhiệt độ lạnh lẽo bên ngoài, cô xoa xoa tay một chút, sau đó đưa lên miệng thổi khí ấm. Ánh mắt ngước lên nhìn Dương Nhuệ, trong mắt có mấy phần nghi hoặc khó tin.
Từ trước tới nay Dương Nhuệ chưa từng dùng giọng điệu như vậy với ai bao giờ. Nhưng dù sao lần này anh đến bắt người cũng là thật.
Con đường nọ tràn hương hoa cải, nắng vàng rơi lại phía sau họ.
Lúc lên xe, Dương Nhuệ tăng nhiệt độ lên một chút, anh nhìn Từ Ân đang cẩn thận gấp chiếc áo khoác lại, hơi chần chừ một lúc: “ Lần trước tôi có gặp cậu ta một lần... ”
Từ Ân đặt gọn chiếc áo lông sang bên cạnh, hơi nghiêng đâu: “ Bác sĩ Dương, anh muốn biết điều gì? ”
“ Dù sao em cũng còn trẻ, sau này còn có tương lai của bản thân, không ai chiếu cố thì tự chiếu cố bản thân nhiều một chút. ”
Quang cảnh phía trước chầm chậm lùi về phía sau, anh mạ trời ngả ngớn trượt dài trên cánh đồng vàng ươm nọ đang dần lùi ra xa ánh mắt của Từ Ân. Cô không nhìn Dương Nhuệ, hăm chăm ngăm nhìn cánh đồng hoa cải đang mỗi lúc một thu lại, mỉm cười bất đắc dĩ: “ Bây giờ tôi tự chiếu cố mình có muộn quá hay không? ”
“ Sẽ không. ” Dương Nhuệ di rời ánh mắt tập trung về phía trước, xe càng lúc càng rời xa nơi cũ.
Cho dù có thế nào Lam Từ Ân cũng sẽ luôn như vậy. Dương Nhuệ không có quyền can thiệp quá sâu vào cuộc sống của cô ấy, càng không có quyền trách móc hay nói muốn cô ấy phải thế này thế kia.
Giữa bọn họ vĩnh viễn sẽ duy trì như vậy, ai cũng không muốn lần nữa sa chân vào vũng lầy của tuổi trẻ.
Nhất thời không gian rơi vào tĩnh lặng, Từ Ân cảm thấy hiện tại nói chuyện có chút mất sức, cô đặt chiếc áo lông nọ đắp ngang qua người, vu vơ hỏi: “ Bác sĩ Dương, sao anh lại đến đây thế? ”
“ Trước ngày đầu năm mới còn ó đợt trung chuyển thiết bị y tế từ Thủ đô đến Phổn Sơn, lúc đến bệnh viện chính ở Phổn Sơn tôi thấy em đang lấy thuốc ở quầy, lúc quay ra đã không thấy đâu rồi. Đi lâu như vậy không mang theo thuốc đi sao? ”
Từ Ân suy nghĩ một chút, quả thực ngày hôm qua cô có đến bệnh viện ở trung tâm thành phố lấy thuốc, cũng chẳng nghĩ đến lại tình cờ như vậy.
Rõ ràng vừa