Bên ngoài Lăng Vân thành vô cùng tấp nập, người qua kẻ lại nhiều vô kể. Mỗi ngóc ngách nơi hoàng thành đều được trang hoàng kỳ công, tại con đường chính hướng đến hoàng cung treo đầy lồng đèn, sắc màu rực rỡ dưới tầng trời xanh.
Cách lễ Thưởng Thất mấy ngày, sứ thần của các nước đã đến đất Việt Quân, trình lên tấu chương thông qua, được sắp xếp tại các trạm nghỉ khác nhau trong hoàng cung.
Lúc Thư Phi nhận được tấu giao phó của thái hậu để chuẩn bị đại lễ lần này sắc khí dễ chịu vô cùng. Từ Ân công nhận Thư phi này là người biết làm việc, nhưng ở trong hậu cung này, người như nàng ta chỉ như kẻ được bao bọc bởi dáng vẻ cứng cỏi, bên trong lại vốn đơn thuần.
Thư phi trước kia đã có người trong lòng, là vì người đó nên chấp nhận bước chân vào chốn thâm cung, tình nguyện vì y đem bản thân thành bàn đạp chân nơi triều đình đế quốc.
Ngày tổ chức lễ Thưởng Thất là sau ngày rằm hai hôm, lần này Từ Ân dựa vào thái hậu, đẩy được bản thân đến đại điện lần này.
Người trong thành ngoài thành đều biết trung cung hiện tại đã không còn quyền lực, không được hoàng đế sủng ái, không có con cái, cũng chẳng còn gia thế, ngoại trừ nàng mang danh mỹ nhân đệ nhất lục quốc ra thì chẳng còn thứ gì trong tay. Tại nơi này, ngày hôm nay, không biết có bao nhiêu kẻ vì muốn tận mắt chiêm ngưỡng dung nhan của nữ nhân được mệnh danh đệ nhất mỹ nhân lục quốc này mà đến đây.
Còn có, cả vương tử của Tề quốc.
Y trước kia từng đến Mông Cổ làm con tin, từng gặp nàng, còn từng yêu thích nàng. Nhưng lúc đó y vì nghiệp lớn, vẫn giữ trên mình vỏ bọc vô hại dễ bị kẻ khác khinh thường, ở tại phủ Tàm Tâm tướng quân làm con tin đã gặp không ít tủi nhục, lúc gặp nàng, ở thời điểm cuộc đời y trầy trật nhất, nàng nói với hắn: Ta chưa từng sống như vậy, nhưng khi nhìn thấy ngươi, ta lại như thấy chính mình. Vì vậy nên ngươi phải sống cho tốt, ta không muốn tại thời loạn thế có thêm nhiều sinh mạng mất đi.
Lúc đó là lần đầu tiên y gặp nàng, cũng là lần cuối cùng cho đến giờ.
Khi nghe chuyện phụ hoàng của y vì liên minh với Việt Quân quốc xâm lược Mông Cổ, y không phải chưa từng cản ngăn, nhưng sức của y cũng chỉ có thế, tại thời điểm còn non người non dạ, hay tin nàng lên kiệu hoa cùng kẻ khác trong lòng y nôn nóng vô cùng, nhưng y cũng là không có cách nào.
Xa cách đã gần bảy năm, tại đây mới được gặp mặt.
Đại điện trang hoàng rất kỳ công, đèn đuốc sáng rực, nô tỳ ra vào không ngớt chuẩn bị cho đại lễ lúc tối. Từ Ân đừng trên hành lang lớn, tại nơi tháp cao có thể nhìn ra bên ngoài, hoàng cung lộng lẫy như vậy, rốt cuộc lại chưa từng dành cho Thương Lãm La.
Y từ hướng này nhìn thấy cố nhân, vẫn là nàng nhưng dáng vẻ linh hoạt có thần ấy đã sớm rời bỏ nàng, thứ nàng có thể làm bạn, chỉ có thể là bốn bức tường lạnh lẽo cùng những thâm sâu chốn hậu cung. Đổi lại là y, nhất định một chút cũng không để nàng chịu những uất hận này.
Đại điện tấp nập người, sứ thần vương tử các nước đều đã đủ cả, trong lòng người nào cũng có những toan tính riêng, chẳng riêng gì Trần Lãng.
Tay y nắm chặt, sắc mặt không tốt lắm. Chỉ cần y nhớ lại dáng vẻ của nàng khi nãy tại ngọn tháp lớn thì nỗi hận của y với Bắc Chiến Dã lại càng cao hơn.
Bắc Chiến Dã từ bên trong đi ra, hắn không đơn độc mà nắm tay Lâm Thời Nhan.
Thời điểm nữ nhân cùng Việt Quân đế đi ra, toan là sứ thần chưa từng gặp mặt hoàng hậu đều cho rằng nữ nhân đó là hoàng hậu, nhưng Trần Lãng thì khác, y đã nhìn rõ, đây đích thị không phải A La