Thể xác Từ Ân nặng nề, giống như móc giữ tim một cái móc câu lớn, bất kể lúc nào cũng có thể bị nó kéo lệch đau đớn.
Một món lại thêm một món, những thứ dần được thêm đến hết, một lượt như vậy đã quá gấp đôi lượng thức ăn được đưa vào cơ thể bình thường. Hai tay Từ Ân nắm chặt, bấu cả vào da thịt, mi mắt nhắm cả lại một cái đầy mệt nhoài, cần cổ hơi ngước lên cản lại cảm giác buồn nôn đang trực trào trong thanh quản.
Không khí ảm đạm suốt một bữa ăn, riêng chỉ có Bắc Chiến Dã thong thả dùng bữa, hắn lại càng không quản đến thái hậu đáng chất chứa bao nhiêu những lạnh đạm trong đáy mắt.
Lúc nô tỳ lại định thêm thực vào chén của Từ Ân, Mạn Đà hơi nâng ánh mắt: “ Hoàng huynh, nếu hoàng tẩu đã sức khỏe không tốt mấy ngày nay vậy thì đừng dùng nhiều như vậy. ” Dứt lời, Mạn Đà nhếch khóe môi cười: “ Đợi sau khi dùng bữa xong để người của thái y viện khám lại là được, ngày tháng còn dài, lòng còn nhiều sẽ chẳng lo vơi. ”
Bắc Chiến Dã nhìn một ít món ăn còn lại, sau đó lại nghiêng người ta nhìn Từ Ân: “ Trung cung quả thực được lòng người. ”
Lúc bữa ăn kết thúc cũng chẳng thể rời đi ngay, cả tinh thần và thể xác cô đều không tốt, hôm nay lại giống như ăn phải bả, đau đến thở thôi cũng khó khăn.
Mái đình đối diện mảnh hồ sen vẫn dát lên ánh bạc tản mạn, mọi bòn gót đều như đang trôi nổi trên mặt nước bấp bênh vô cùng. Dáng vẻ cố nhân vẫn như cũ đơn độc, chỉ có tĩnh lặng và trơ trọi phủ lên người hắn, Từ Ân đi ở phía sau, suốt một đoạn đường dài đều không nói gì, không khí giữa họ vẫn luôn ảm đạm và ẩn nhẫn như vậy, chưa từng có ai nỡ lòng bước qua ranh giới ngăn cách ấy.
“ Thương Lãm La, nàng đừng đối đầu với trẫm nữa. Nàng, thắng không nổi đâu. ” Bước chân của hắn đột nhiên chậm lại, phía bên kia mảnh trăng sáng chiếu xuống sườn mặt tạo thành bức tranh khảm thạch sáng tối, tầm mắt hắn dần thu lại nhưng trong đêm đen mù mịt duy chỉ có một mình Bắc Chiến Dã nhìn thấu trong mắt hắn hiện tại chỉ chứa duy dáng vẻ cố chấp của cố nhân.
Những lời này của hắn rơi vào khoảng không lại trở thành câu hỏi nực cười nhất thế gian, đột nhiên Từ Ân muốn bật cười, nhưng nụ cười ấy chẳng có một chút nào giễu cợt mà chỉ như đoạn nhìn lại năm tháng dài rộng đã đánh mất, tiếc nuối cũng có, đau lòng cũng có, chẳng qua chút nhiệt huyết những ngày cũ đã sớm tan thành áng mây chiều trôi nổi vô định trong nhân gian.
“ Thần thiếp chưa từng muốn đối đầu với ai, nhất là người. Thần đã chẳng còn gì, cũng chẳng muốn tranh giành bất kể điều gì với ai, người hiện tại cũng không ngoại lệ. ”
Con ngươi Bắc Chiến Dã cứng đờ, cả người hắn tê lại như có thứ kim châm nào đó phong tỏa toàn động mạch.
Hiện tại Thương Lãm La đã chẳng còn gì, cũng chẳng muốn có gì. Nàng chưa có nhiệt tình chú ý đến điều gì, cũng như chưa từng để tâm đến bất kể ai, kể từ ngày Bắc Chiến Dã ruồng bỏ nàng khỏi cuộc