Thần đã từng tin người.
“ Ta vẫn luôn giữ nó, chưa từng mất đi, chưa từng quên. Hoàng thượng, người có còn nhớ không? ” Từ Ân nhìn Bắc Chiến Dã, đáy mắt đong đầy ôn dịu những ngày xưa cũ đã sớm mất, thời khắc này lại bi ngược đến lạ.
“ Hỗ Quân không có tuyết, ta nghe a mã nói ở phương bắc mùa đông đến có tuyết. Tuyết rơi trắng xoá một phương trời. ”
Giây phút ngắn ngủi ấy tầm mắt nàng tựa như rơi vào lạc lõng, tất cả như thực nhìn thấy tháng năm đẹp đẽ trong quá khứ, sau đó nàng lại nhìn hắn, cánh môi nhạt nhoà cong nhẹ, đôi mắt nheo lại dịu dàng, giọng điệu tâm tình lạc lõng: “ Khi đó ta hỏi a mã, tuyết có lạnh không? Ta vẫn nhớ rõ, lúc đó a mã nhìn ta cười đầy hiền tư, người nói lạnh, nhưng không phải lạnh nhất. ”
“ Sau đó ta lại hỏi a mã, cái gì mới là lạnh nhất. ”
“ Đông cung lạnh, lòng người lại càng lạnh hơn. ”
Đông cung lạnh, lòng người lại càng lạnh hơn.
“ Chỉ tiếc là mãi sau này ta mới hiểu. Hoàng thượng, là ta ngốc nghếch quá phải không? ”
Mãi đến sau này khi Thương Lãm La nhớ lại nụ cười của a mã nàng, nàng mới nhìn rõ trong đó rốt cuộc có bao nhiêu chua xót.
Cũng là lúc đó nàng mới hiểu rõ ý nghĩa của câu a mã trước khi nàng xuất giá.
Đông cung lạnh.
Lòng người lạnh.
Mà trái tim của bậc đế vương lại lạnh lùng hơn tất thảy.
Thương Lâm La đã lỡ vùi cả cuộc đời mình vào cái bẫy rực rỡ loá mắt mà Bắc Chiến Dã nhọc công gài.
Nhưng cả đời này cho dù thế nào nàng cũng không nỡ trốn thoát, Thương Lãm La bằng lòng bị Bắc Chiến Dã nhốt cả đời.
Sau đó dần dần già đi, ở trong chốn nước sâu lạnh lẽo tìm được người kề cạnh đã là đủ.
Chỉ tiếc rằng thế sự vô thường, tâm động, lòng động, tim chẳng động. Thương Lãm La đã vĩnh viễn ra đi.
Không có mất mát, không có đau thương, chỉ có khoảng trời tươi đẹp nhất.
Vào giây phút ấy, dường như không khí cũng đọng lại, mà giọng Từ Ân nghẹn ngào kia lại mang cả nỗi đau và sự bất lực thấm vào tận linh hồn.
“ Thuở niên thiếu ta từng mến mộ một vị công tử, năm đó ta mười bốn tuổi. Chàng xuất thân từ đâu, quý danh là gì ta đều không hay biết. Chỉ biết chàng đến từ phương bắc, tên một chữ Dã. ”
“ Ta luôn ngỡ là Dã ấy là Dã trong Ôn Dã\*, lại chẳng ngờ đến Dã ấy lại là Dã trong “ Thị khả nhẫn dã, thục bất khả nhẫn dã ”\* ”
Hiện tại tất cả những sức sống trong người đều như bị rút cạn. Từ Ân loạng choạng lùi về phía sau mấy bước, cô lại cảm thấy buồn cười, sau đó ôm lấy bụng mình cười phá lên. Tiếng cười mỗi lúc một hăng say hơn, rồi nó lạnh lẽo đứt quãng, dường như bản thân cười nhiều quá tâm can tỳ phổi đều đã muốn vỡ ra.
Từ Ân ngước mắt lên nhìn Bắc Chiến Dã, đôi mắt nheo lại mang theo dáng vẻ quật cường tự chế giễu bản thân, hỏi hắn: “ Hoàng thượng, có phải ta ngốc quá không? ”
(\*Ôn Dã: Ôn - Ôn nhu, Dã - Vô cùng, rất.
\*Thị khả nhẫn dã, thục bất khả nhẫn dã: Sự ấy nhẫn tâm làm được thì việc gì mà chẳng nhẫn tâm làm?)
Nàng quá ngốc nghếch. Ngốc nghếch đến độ thương tích đầy mình vẫn không nỡ rời đi.
“ Trẫm từ trước đến nay chưa từng yêu ngươi. Ngươi