Edit: Kim“Ác, ác ác, ác ác ác……”Theo tiếng gà gáy, ánh ban mai dần hiện lên từ đường chân trời, dần dần xua tan đi bóng tối.
Khói bếp trong thôn bốc lên nghi ngút, mọi người đã bắt đầu một ngày lao động.
Thôn Hồ Tân là một thôn bình thường ở thời triều Khương, trong thôn, có rất nhiều hộ đã sống ở đây nhiều đời, rất ít người rời đi nơi khác, cũng không có nhân vật lợi hại nào sinh ra ở đây.
Kiếm ăn trên đất, dựa vào ông trời mà có thể ăn cơm, nếu ăn không đủ no, chỉ cần không chết đói, không có thiên tai nghiêm trọng, cũng đã coi như một loại hạnh phúc.
Trên bàn cơm nhà họ Giang, lão Tiền thị cầm muỗng phân phát cơm cho mọi người trong nhà, ba lao động chính trong nhà, đồ ăn cũng không được quá ít, còn có thêm lá rau cùng hạt thô, nữ nhân thì ít hơn, đến phiên trẻ con, nam hài sẽ được nhiều hơn nữ hài một chút.
Có một người lại tương đối đặc biệt, Giang Nhạc An là một nữ hài, đồ ăn trong bát của nàng vậy mà lại bằng mấy lao động trong nhà, hơn nữa còn có thêm một quả trứng gà.
Những người khác trên bàn cơm thấy vậy, vẻ mặt cũng thực bình tĩnh.
Nam Chi nhìn bát canh có thể phản chiếu hình dáng của mình trước mặt, lại nhìn bát dưa chua đen ngòm bốc mùi kỳ lạ đặt ở giữa bàn, trong lòng thật khó chịu.
Đến thế giới này hai ngày, Nam Chi đều không có một ngày nào được ăn no, bụng đói đến mức muốn bốc đất lên ăn.
Một đứa trẻ mới hơn 4 tuổi, đã bị Đại Nha tỷ tỷ mang theo đi làm những việc có thể làm, như là cho gà ăn, giặt quần áo!Đại Nha tỷ tỷ cũng chỉ mới hơn 10 tuổi, đã phải làm rất nhiều việc, gánh vác hết các công việc nhà.
Nam Chi nhìn tiểu cô cô Giang Nhạc An ăn cháo nấu với trứng gà, nuốt nước miếng ực một cái, ta cũng muốn ăn trứng gà.
Uống cháo rau, cho dù Nam Chi còn nhỏ không cần ăn nhiều, cũng đều cảm thấy ăn không đủ no, trên thực tế, trong nhà này, cũng không thể ăn bao nhiêu tùy thích.
Nam Chi hỏi: “Vì sao gia gia, cha với thúc thúc lại có nhiều thức ăn, có thể ăn no, còn ta lại không thể ăn no?”Hệ thống: “Bởi vì bọn họ còn phải làm việc, không ăn no sao có thể làm việc được, sao tạo ra được giá trị mà nuôi sống người trong nhà, ngay cả súc sinh cũng cần phải cho ăn đúng không?”Nam Chi: “…… Súc sinh có thể ăn no, ta lại không thể ăn no.
”Hệ thống:…… Ngươi đang mắng chính mình sao, muốn làm súc sinh không muốn làm con người nữa?“Cha nương, con làm việc ít, không đói bụng, ăn không hết, mọi người ăn đi.
” Giang Nhạc An cầm bát cháo còn dư lại một ít, dùng đũa gạt sang cho cha mẹ.
Giang Bạch Minh cũng không chê đồ nữ nhi gạt sang cho mình, khò khè khò khè mà uống rồi.
Đối với tiểu khuê nữ hiếu thuận, lão Tiền thị cười đến vô cùng vui vẻ, tuy rằng trong nhà đều là do lão Tiền thị an bài, nhưng bà vẫn thích có người lấy lòng mình.
“Mấy người nhìn xem, có ai có lòng giống như Nhạc An không?” Lão Tiền thị mượn việc này mà đánh vào mặt mấy người trên bàn ăn.
Mọi người đều cúi đầu ăn cơm, con dâu thứ tiểu Tiền thị lập tức nói: “Đúng vậy, cô em chồng đúng là hiếu thuận, nhà này, ai có thể hiếu thuận được như cô em chồng, cô em chồng vừa nhìn chính là một người có phúc khí.
”Lão Tiền thị nhìn cháu gái kiêm con dâu mở miệng nói, ngoài nàng ra thì những người khác lại giống miệng hồ lô, không thể nói được câu nào hợp ý, nhìn đến đã thấy tức giận.
Đặc biệt là con dâu cả, mặt đều chôn xuống bát cơm, thật giống như quỷ đói đầu thai, cũng chỉ sinh được hai khuê nữ, một nam hài cũng không sinh được, chỉ sợ về sau lão đại ngã xuống cũng không có người hương khói.
Hai cái nữ nhi này cũng vậy, nhìn đến hai cháu gái, hừ, một đứa giống y hệt mẹ nó, ủ rũ cụp đuôi, hận không thể đem mặt chôn vào trong bát, một đứa lại trợn mắt nhìn chằm chằm vào trứng gà của tiểu khuê nữ.
Vừa thấy đã không vừa mắt, đúng là không thể lên được mặt bàn.
Nhận thấy bà nội đang nhìn mình chằm chằm, Nam Chi cười với bà, lão Tiền thị bĩu môi một cái, kéo mí mắt già nua xuống, căn bản không thèm phản ứng lại Nam Chi.
Ánh mắt lão Tiền thị lại nhìn về phía ba đứa cháu trai, mấy đứa cháu này đều là do cháu gái bà sinh, nữ