Edit: KimNam Chi chạy ra khỏi Giang gia, nhanh như chớp đã chạy tới chân núi, hệ thống ca ca nói, trên núi có vài thứ có thể ăn được.
Hệ thống cũng không trách Nam Chi chạy ra khỏi Giang gia, dưới loại tình huống đó, người một nhà gây áp lực lên một đứa trẻ, muốn lau sạch tư duy cùng tính cách của đứa trẻ, biến đứa trẻ trở nên phù hợp với hoàn cảnh sống.
Đứa nhỏ này không cần phải làm theo thế giới yêu cầu, cô còn phải đi đến nhiều thế giới nữa.
Chạy, tại sao lại không thể chạy?Hệ thống nói: “Nhân cơ hội này, chúng ta học thêm một ít kiến thức về các loại thực vật cùng các loại quả dại, về sau gặp phải tình huống cực đoan, chỉ có thể dựa vào kỹ năng nhận biết đồ ăn mà lấp đầy bụng.
Nam Chi cười tủm tỉm, giơ nắm tay nhỏ lên, “Được nha!”Bụng cô rất là đói!Hệ thống: “Phải cẩn thận, trong rừng có rất nhiều các loại côn trùng, rắn rết.
”“Phía trước là cây dâu, lá của cây dâu là thứ tằm thích ăn nhất, tằm có thể phun tơ, sợi tơ có thể làm ra quần áo.
” Hệ thống vừa nói, vừa hiện lên một số hình ảnh cho Nam Chi xem.
Mấy con tằm trắng trẻo mập mạp ngọ nguậy, trông thật dọa người.
“Cây dâu sinh ra quả dâu tằm, dâu tằm có thể ăn được.
”Nam Chi nghe thấy có thể ăn được, đôi mắt tỏa sáng vọt tới bên cây dâu, hái mấy quả dâu tằm tím đen, nhét vào trong miệng, “Ca ca, ngọt.
”Vừa mở miệng, hàm răng cùng với môi đều bị nước dâu tằm nhuộm thành một màu đỏ tím.
Những quả trên cao không hái được, Nam Chi thật cẩn thận bò lên cây mà hái xuống, cho vào trong miệng, khuôn mặt nhỏ sáng lên.
“Cách…” Nam Chi ăn no nấc lên một cái, trên tay cùng bên ngoài miệng đều dính nước dâu tằm đỏ tím, cô chậm rãi từ trên cây đi xuống, cảm thán nói: “Dâu tằm ăn ngon thật.
”Còn có thể ăn no.
Đáng tiếc bây giờ cô không có võ công, bằng không có thể giống như Trữ Quan ca ca, đi bắt thỏ hoang, thỏ con đáng yêu như vậy, nướng lên rất thơm.
Nam Chi vừa nghĩ, miệng lại tiết ra nước miếng, sư huynh nướng thỏ thật sự rất ngon.
Hệ thống hỏi: “Nhớ kỹ đây là thứ gì chưa?”Nam Chi gật đầu, “Nhớ kỹ rồi, đây là cây dâu, tằm thích ăn lá dâu nhất, con người có thể ăn được quả dâu tằm.
”Hệ thống: “……” Đây là thông qua hứng thú mà giảng dạy sao, hiệu quả như vậy?Là bởi vì là đồ ăn, cho nên có thể nhớ được rõ ràng?Lúc sau, Nam Chi lại nhận biết một số loại quả dại khác, một số mọc lên từ thân gỗ, một số mọc từ dây leo, có quả chua, có quả ngọt…Nam Chi ăn đến no bụng, vô cùng thảnh thơi, hoàn toàn là một con chim vui vẻ trong rừng sâu, quên mất mình chính là một đứa trẻ bỏ nhà đi.
Mà Giang gia cơ hồ là phát động toàn bộ nhân lực, tìm khắp nơi trong thôn, đều không tìm được người, lại phải nhờ thêm họ hàng thân thích giúp đi tìm.
“Nhị Nha……”“Nhị Nha……”Mọi người vừa tìm vừa lớn tiếng gọi, đều tìm ven vùng nước, sợ đứa trẻ rơi xuống nước chết đuối.
Nam Chi tùy hứng bỏ nhà đi, khiến cả thôn trở nên náo loạn, lúc này mọi người lại lo lắng cô đã bị bọn buôn người bắt đi.
Giọng nói của Ngô thị trở nên nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng, trong lòng vô cùng hối hận, mặc kệ là thế nào, đây vẫn là con của nàng.
Loại tâm lý này của Ngô thị chính là, đứa trẻ đã chết mới bắt đầu muốn bù đắp.
Nàng có chút đau lòng cho nữ nhi, sợ nữ nhi xảy ra chuyện, nhưng phần nhiều lại là lo lắng những lời nữ nhi nói trước khi ra đi…Lời nói đó, chính là nguyền rủa, như một tia sét giáng xuống tâm trí đang hỗn loạn của Ngô thị.
Nếu như nàng thật sự có nhi tử, nhi tử đang ở trên trời nhìn xuống, cho nên mới chậm chạp không muốn vào trong bụng nàng.
Là bởi vì nàng không thèm để ý đến con cái, cho nên nhi tử không cần nàng, nàng không thể có được nhi tử.
Tìm từ sáng tới trưa, rất nhiều người đã gác công việc lại mà đi tìm đứa trẻ, mọi người đều nói, đứa trẻ kia khả năng cao là không còn nữa, nếu không phải rơi xuống nước, vậy chính là đã rơi vào tay bọn buôn người.
Tóm lại, đứa nhỏ này đã không còn.
Đồng thời mọi người cũng bàn tán, tại sao đứa trẻ lại phải bỏ nhà đi, điều gì khiến một đứa trẻ 4 tuổi phải bỏ chạy.
Giang gia cũng coi như một gia tộc lớn trong thôn, Giang Bạch Minh cùng lão Tiền thị sinh tổng cộng 6