Edit: KimLão Tiền thị bị chất nữ này chọc cho muốn phát điên, đến nỗi ngay lúc này, bà rất muốn tiến lên bóp chết thứ nghiệp chướng này.Kiếp trước bà đã tạo nghiệt gì, mà kiếp này lại có một chất nữ nghiệp chướng như vậy.Lão Tiền thị hít sâu một hơi, trên trán nổi lên gân xanh, đang muốn nói chuyện thì bị trượng phu đá vào chân một cái, ý bảo bà nhịn xuống.
Vẻ mặt của lão nhị Giang Nguyên Trung cũng thật đặc sắc, hắn đem thịt của mình gắp vào trong chén nhi tử, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ăn đi tiểu tử thúi, cả ngày chỉ biết ăn, đứa nhỏ này, ăn chết lão tử luôn đi!”Những lời này như đâm vào tim Giang Lương Tài, dù sao Giang Lương Tài cũng không có lấy một nhi tử nào, ngay cả cơ hội bị ăn chết cũng không có.“Cảm ơn cha, cảm ơn cha.” Đứa nhỏ vô cùng vui vẻ, mặc kệ là thịt của ai, chỉ cần hắn có thịt để ăn là được rồi.Nam Chi thấy vậy, cũng vô cùng vui vẻ nói với cha mình: “Cha, cha cũng mau ăn đi.”Giang Lương Tài:……Trong lòng thật mẹ nó phức tạp, cũng có chút ấm áp, rốt cuộc nữ nhi cũng là đang bảo vệ mình, chỉ là khi nữ nhi này há mồm, liền đắc tội với tất cả mọi người.Giang Lương Tài cũng không biết có một loại sát thương, có thể sát thương trong một phạm vi rộng lớn, gọi là AOE*.(*AOE: một thuật ngữ game.
AOE là viết tắt của Area of Effect, nghĩa là phạm vi của hiệu ứng, hay vùng ảnh hưởng.Sát thương AOE là sát thương diện rộng có tầm ảnh hưởng trong một phạm vi nhất định.
Tất cả người chơi bên địch nằm trong phạm vi của đòn tấn công sẽ nhận sát thương.
)Giang Lương Tài còn muốn giãy giụa, muốn gắp thịt vào bát chắt nhi, Giang Bạch Minh lạnh lùng lên tiếng nói: “Được rồi, có mỗi một miếng thịt mà cũng gắp tới gắp lui, còn ra thể thống gì, thịt ở trong bát của ai, thì ở yên chỗ đó, còn muốn xin ăn, sao không đi ăn mày đi?”Lão nhân gia cũng đã mở miệng, mọi người đều đồng thanh đồng ý, Giang Bạch Minh nhìn Nam Chi, nhưng lại nhanh chóng dời tầm mắt, giống như nhìn nhiều thêm một chút, là sẽ đau mắt.“Lão đại, nữ nhi này của ngươi cần phải dạy lại, cứ để như vậy mà gả ra ngoài, chính là kết thêm thù.”Đứa nhỏ này về sau, chính là một điêu nữ!Giang Lương Tài chỉ có thể gật đầu, “Cha, con biết rồi.”Đầu óc hắn vô cùng hỗn loạn, nhìn đứa trẻ ngây thơ, trong nhất thời, hắn lâm vào tình trạng hoang mang trước nay chưa từng thấy, cả người như bị ném xuống nước, chật vật giãy giụa.Từ đầu đến cuối, Ngô thị đều không nói gì, nhưng nàng lại liên tục nhìn về phía tiểu nữ nhi của mình.Cơm nước xong, Ngô thị chủ động thu thập chén đũa, những người khác đều vây quanh Giang Nhạc An, nhìn Giang Nhạc An mở y thư tìm phương pháp điều chế nhân sâm, mọi người cùng nhau thảo luận.Vô cùng náo nhiệt, vui vẻ.Ngô thị sửa sang lại phòng bếp xong xuôi, đi vào nhà chính, nhìn thấy trượng phu Giang Lương Tài của mình ngồi ở phía ngoài, ánh đèn còn không chiếu tới người hắn, cả người như chìm trong bóng đêm, không ai thấy, cũng không có ai để ý.Hắn nỗ lực duỗi cổ nhìn về phía mặt bàn.Khẳng định là không thể nhìn thấy cái gì, đã không nhìn thấy còn nỗ lực như vậy làm gì!Ngô thị cười thầm trong lòng, không biết là cười nhạo trượng phu, hay là cười nhạo chính mình.Ngô thị từ lâu đã quen rằng nàng là một người ngoài, cho dù đã gả vào Giang gia nhưng vẫn là người ngoài, hơn nữa Ngô thị còn không có nhi tử, cho nên càng tự đặt mình ra bên ngoài Giang gia.Nàng chưa bao giờ cho rằng mình có thể lấy được thứ gì tốt từ người Giang gia, hơn nữa nàng cũng chỉ có hai nữ nhi, càng không chiếm được thứ tốt.Nàng đi qua, ngồi xuống bên cạnh trượng phu, kéo áo hắn, “Chàng ngồi xuống đi, nghỉ ngơi một chút.”Nam Chi cùng tỷ tỷ ngốc ở trong phòng, Đại Nha tận tình khuyên bảo Nam Chi, dặn dò cô không được chạy loạn, làm như vậy rất dễ bị lạc, còn có thể rơi xuống nước chết đuối, phụ mẫu sẽ rất lo lắng.Nam Chi ngoan ngoãn mà nói: “Tỷ tỷ, sau này muội sẽ không chạy loạn nữa, nhất định sẽ không chạy loạn.”Nam Chi lấy từ trong túi ra mấy quả dâu tằm bị ép bẹp, nước dâu bắn ra tứ phía, “Ui, hỏng mất rồi, tỷ tỷ, dâu tằm rất ngọt đấy.”“Tỷ tỷ, chúng ta nuôi tằm đi, tằm ăn lá dâu, có