Edit: KimViệc xấu trong nhà không thể để lộ ra với người ngoài được!Cho dù tiểu Tiền thị đang tranh cãi với đại bá, cũng sẽ không nói cho người ngoài biết.
Nhi tử bị tiểu muội muội đuổi đánh, cũng không phải là chuyện vẻ vang gì.
Hơn nữa trước mặt lại còn là quý nhân, không thể để quý nhân không vui, nếu nhi tử của nàng có thể lọt vào mắt của quý nhân thì càng tốt.
Nhưng nhìn thấy những vết bầm tím trên mặt nhi tử, trong lòng tiểu Tiền thị lại thầm hận, tất cả là lỗi của Nhị Nha, đều nói đánh người không vả mặt, nhìn xem nàng đã đánh người thành bộ dạng gì, vừa tím vừa sưng, thật mất mặt trước quý nhân.
Thật vất vả trong nhà mới kéo được một quý nhân tới, đây là một cơ hội, nhưng bây giờ cơ hội bỗng nhiên không còn nữa.
“Ồ!” Tiêu Cảnh Dương không thèm quan tâm là ngã thật hay giả, hắn cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu.
“Các ngươi đến rồi, đây là món ta làm, các ngươi nếm thử xem có phải hương vị này không.
” Giang Nhạc An gắp mấy đũa thức ăn vào bát, đưa cho thiếu niên.
Tiêu Cảnh Dương nhíu mày nhìn bát đũa, không biết có sạch sẽ hay không, Giang Nhạc An giống như hiểu được băn khoăn của đối phương, “Đều là đồ mới, bát đũa đều mới cả, chưa có ai dùng qua đâu, ngươi yên tâm đi.
”Lúc này hàng lông mày nhíu chặt của Tiểu Cảnh Dương mới giãn ra, cầm đũa lên nếm thử, thịt mỡ đã được rán ra hết dầu, cũng không còn bị ngấy, nạc mỡ đan xen, còn có thêm chút nấm giòn nộn.
Có thể ăn.
Nhìn thấy tiểu chủ tử có thể ăn vào, trên mặt thẩm bá nở nụ cười, “Vậy chúng tôi sẽ cầm đồ đi.
”Giang Nhạc An gật gật đầu: “Được, những thứ này đều là của các ngươi.
” Trên bàn có một cái bình nhỏ, bên trong tràn đầy nấm cùng thịt vụn.
Tiêu Cảnh Dương gật đầu với thẩm bá, sắc mặt nhìn Giang Nhạc An tốt hơn một chút.
“Thiếu gia khá thích thứ này, thưởng cho ngươi.
” Thẩm bá lấy ra mấy mẩu bạc vụn, nhìn qua khoảng hai lượng bạc, gia đình quyền quý chính là ra tay rộng rãi.
Giang Nhạc An nhận lấy bạc: “Đa tạ thiếu gia.
”Tiêu Cảnh Dương không muốn ở đây lâu, đợi thẩm bá lấy đồ xong liền đi rồi, bên ngoài thôn còn có gã sai vặt đang canh giữ xe ngựa.
Tiêu Cảnh Dương không cho xe ngựa đi vào thôn, hắn không muốn bị vây lại nhìn, rốt cuộc hắn cũng đang che giấu thân phận, cùng thẩm bá du ngoạn khắp nơi.
Tật xấu kén ăn của Tiêu Cảnh Dương là bởi vì bị di nương tra tấn, thời điểm lão Vương gia phát hiện ra, Tiêu Cảnh Dương chỉ còn là một bộ xương gầy đét, cũng trở nên ăn không ngon.
Đều phải dựa vào thuốc thang mới sống sót được, trên thực tế, Tiêu Cảnh Dương gầy hơn những thiếu niên cùng tuổi rất nhiều.
Mọi người đều muốn ăn đồ ăn, nhưng Tiêu Cảnh Dương lại là ép mình ăn, càng như vậy lại càng ăn không vào, ăn xong cũng nôn ra, dạ dày kia giống như có ý nghĩ riêng, vừa ăn xong, đã bài xích mà quay cuồng, đem thứ vừa ăn xong nôn ra.
Thẩm bá theo Tiêu Cảnh Dương đi khắp nơi, vừa để giải sầu, cũng vừa hy vọng có thêm nhiều kiến thức mới, lòng dạ cởi mở, có thể ăn được đồ ăn, rốt cuộc cũng có rất nhiều người còn không có cái gì mà ăn, luôn phải đói bụng.
Dọc theo đường đi đã thử qua rất nhiều loại mỹ thực, nhưng cũng không gặp được thứ gì muốn ăn, đều ăn không vào.
Nhưng là, một ngày kia trên đường lại gặp được một thư sinh, thư sinh kia ở quán mì chỉ gọi một bát mì suông, từ trong ống trúc gạt ra mấy miếng thịt vụn, trộn với mì, nhìn thật sự rất ngon.
Thật sự khiến Tiêu Cảnh Dương muốn ăn thử, thẩm bá thấy tiểu chủ tử nhìn chằm chằm vào món ăn kia, mặt dày đi tới mỉm cười xin Giang Ngọc TrạchGiang Ngọc Trạch nhìn cách ăn mặc của hai người, không phú cũng quý, lại xin đồ của hắn, Giang Ngọc Trạch cũng không bủn xỉn, đưa ống trúc cho hai người, để bọn họ đổ ra bát.
Tiêu Cảnh Dương học theo Giang Ngọc Trạch, gọi một bát mì, trộn mì lên, chần chờ một lúc rồi mới gắp một đũa cho vào trong miệng.
Sợi mì được bao bọc bởi lớp dầu thơm nồng, xen lẫn hương vị của miếng thịt nạc mỡ đan xen, còn có nấm giòn nộn, Tiêu Cảnh Dương cảm thấy hương vị này cũng không tệ lắm.
Ít nhất thì cũng có thể ăn vào được, không có cảm giác buồn nôn.
Thẩm bá thấy vậy, trong lòng mừng thầm, thái độ đối với Giang Ngọc Trạch càng thêm ôn hòa, nói muốn mua tương thịt còn dư.
Giang Ngọc Trạch lập tức nghĩ đến tình cảnh nhà mình, nếu vị tiểu thiếu gia này thích món này, vậy có thể kiếm được chút tiền cho gia đình.
Hắn lập tức nói: “Ta không mang theo nhiều, món này là do muội muội của ta làm, nếu các ngươi muốn, vậy có thể đến nhà ta, ta còn phải