Edit: KimTuy Giang Bạch Minh là một lão nông dân, nhưng trong nhà có một người đọc sách, hắn cũng biết tự giữ thân phận, ít khi đánh mắng mấy đứa trẻ, tự nhận là Giang gia có gia phong tốt.
Gia đình hòa thuận, gia đạo thịnh vượng, không giống như những gia đình khác, bởi vì huynh đệ phân gia, tranh đoạt mấy lợi ích nhỏ mà mặt đỏ tai hồng, huynh đệ trở mặt thành thù.
Nhưng đến lượt nhà mình phân gia, Giang Bạch Minh mới biết được, tính kế là bản năng của con người, giống như việc nhi tử đòi tiền, hắn lại không muốn đưa.
Cho dù là phụ tử, cho dù là người thân.
Thật là khó coi, thật là xấu xí.
Giang Nhạc An cũng có chút bất mãn với đại ca, lại nghe lời đại tẩu nói mà thật sự muốn phân gia, người đại ca luôn yêu thương nàng, luôn hiểu lý lẽ, cũng bị đại tẩu làm cho ích kỷ.
Giang Nhạc An bắt đầu hoài nghi, mục đích của lần này không phải là muốn phân gia, mà là vì muốn chia tiền, thấy trong nhà kiếm ra tiền cũng muốn được chia một miếng bánh, cho nên mới bày ra trò phân gia này.
Về phần năm mươi lượng, trong lòng Giang Nhạc An tin chắc, chỉ cần cho đại ca một ít tiền là được, nàng nói: “Nương, đưa cho đại ca đi, mất năm mươi lượng này, về sau sẽ có năm mươi lượng khác, cả nhà chúng ta đồng tâm hiệp lực kiếm tiền.
”Nhưng đại ca có thể kiếm được năm mươi lượng thứ hai hay không thì chưa biết, Giang Nhạc An là đang ngầm nhắc nhở đại ca, đừng vì cái lợi trước mắt mà lạc lối.
Ngô thị tươi cười mở miệng nói: “Đa tạ tiểu cô cô.
”Năm mươi lượng là số tiền không ít, có thể nhận liền nhận, nhưng mà nàng vẫn nói thêm: “Nếu tiểu thúc thúc thi đỗ tú tài, sau này vẫn còn cần tiểu thúc thúc giúp đỡ miễn thuế trong nhà.
”“Dựa vào cái gì, ngươi không muốn nuôi dưỡng Ngọc Trạch, bây giờ lại muốn chiếm tiện nghi.
” Lão Tiền thị chửi ầm lên, “Không phải nói không muốn thơm lây sao, sao còn muốn một xuất miễn thuế, đúng là lòng tham không đáy.
”“Mười mấy năm, mà bây giờ đến một xuất miễn thuế cũng không được sao?” Ngô thị hỏi ngược lại.
“Ha hả……” Lão Tiền thị trợn trắng mắt, “Cho các ngươi năm mươi lượng cũng đủ rồi, ngươi cảm thấy mười mấy năm nay, hai người các ngươi có thể kiếm được hơn năm mươi lượng hả?”Ngô thị cũng không tức giận, ngược lại còn mỉm cười, nói với Giang Lương Tài: “Ta đã nói với chàng rồi, Giang gia có đi lên, thì những cống hiến nhỏ bé của chàng cũng không đáng kể, dốc sức nhiều năm như vậy, bỏ ra năm mươi lượng liền đuổi đi rồi, người ta còn cảm thấy chàng đang kiếm hời.
”“Tức phụ lão đại, đánh gãy xương còn dính gân, ngươi nói như vậy, là muốn kéo lão đại ra ngoài làm trâu làm ngựa cho ngươi, ngươi cũng đừng nghĩ bản thân mình tốt đẹp.
” Giang Bạch Minh lên tiếng nói.
“Cho dù làm trâu làm ngựa cho ta cũng còn tốt hơn làm trâu làm ngựa cho các ngươi, đã làm còn bị ghét bỏ.
” Ngô thị ăn miếng trả miếng, lại nhìn cái trán sưng vù của Nhị Nha, trong lòng tức giận.
Lão bất tử đáng ghét.
Từ một góc độ nào đó, Ngô thị cũng là một người lớn lên giữa những người thân thích cực phẩm.
Rốt cuộc lão Tiền thị cũng không nỡ bỏ ra năm mươi lượng, nó thẳng: “Muốn miễn thuế thì không lấy năm mươi lượng, ngươi suy nghĩ kĩ đi.
” Ngô thị cười: “Tiểu thúc thúc có thể thi đậu hay không còn chưa biết, cứ đưa ta năm mươi lượng, còn về phần miễn thuế, các ngươi không muốn cho thì không cần nữa.
”“Nhưng mà sau này người ngoài có nói, sao nhà huynh đệ của tú tài gia lại không được miễn thuế, thì người mất mặt cũng không phải là ta.
”Lão Tiền thị tức muốn ngã ngửa, chưa bao giờ cảm thấy ghét cái con dâu này như lúc này, lại dám nguyền rủa nhi tử của bà không thi đậu.
Lão Tiền thị theo bản năng chọc vào chỗ đau của người khác: “Thứ đê tiện đáng chém ngàn nhát đao như ngươi, đời này cũng đừng mong sinh được nhi tử, sau này ngươi chết đi rồi, cũng phải làm cô hồn dã quỷ.
”Chuyện nhi tử quả thực là chỗ đau trong lòng Ngô thị, nàng tức giận đến mức thân thể run lên, cũng không chịu thua, “Không có nhi tử thì sao, sau này nữ nhi của ta để trượng phu nó ở rể là được.
”Tuy rằng cãi không thua, nhưng khi Ngô thị nói xong, lại giống như có một tia sét xuyên qua người.
Nàng nhìn chằm chằm vào đại nữ nhi cùng tiểu nữ nhi, đúng rồi, kén rể cũng là một con đường, nhưng tiền đề là, gia cảnh trong nhà phải tốt, mới có thể có hiền tế đến ở.
“Xùy, muốn kén rể sao, nhi tử nhà người ta đang tốt đẹp, ai mới muốn đến nhà ngươi ở chứ.
” Lão