Edit: KimThẩm bá nhìn đứa trẻ xếp củi xong liền lấy mấy quả dại từ trong túi ra, Nam Chi thấy hắn nhìn mình chằm chằm, đưa ra một quả dại nhỏ màu đỏ, “Ngươi muốn ăn không?”Thẩm bá lắc đầu, “Không ăn, ngươi ăn đi.
”Nam Chi ừm một tiếng, từ từ ăn trái cây, bộ dáng vừa nghiêm túc vừa vụng về, lại có một chút đáng yêu.
Ít nhất ở trong mắt Thẩm bá, đứa trẻ này thật đáng yêu.
Hắn hỏi: “Trong nhà ngươi còn huynh đệ tỷ muội nào không?”Nam Chi nuốt quả dại trong miệng xuống, “Còn tỷ tỷ.
” Cô cất mấy quả dại còn dư để dành cho tỷ tỷ.
Thẩm bá lại hỏi: “Không có huynh đệ gì sao?”Nam Chi lắc đầu, “Không có, không có đệ đệ.
”Thẩm bá:……Dưới loại tình huống này mà lại phân gia?Ngay cả Thẩm bá cũng cảm thấy, trong hoàn cảnh như vậy người một nhà này hẳn là nên dựa vào gia tộc.
Đặc biệt là trong nhà còn có người thi đỗ khoa cử, một người thăng thiên chó gà cũng sẽ đi lên theo.
Phân gia rồi, chính là người của hai nhà.
Nhưng mà, bộ dạng đánh mắng kia quả thực là rất khó coi.
Người một nhà này đều hám tài!Chẳng lẽ là do lần trước tiểu chủ tử xen vào một câu sao?Tiểu chủ tử còn nhỏ, không hiểu được quyền lực trên người mình lớn bao nhiêu, nói một câu thôi liền thay đổi cả vận mệnh của người khác.
Một người càng có nhiều quyền lực, lại càng ít lời.
Đáng tiếc, hắn chỉ là một nô tài, chủ tử làm việc không tới phiên hắn chất vấn, nhiều nhất cũng chỉ có thể khuyên một câu, nói nhiều, chủ tử không vui đâu.
Có điều tật xấu của tiểu chủ tử chỉ có nấm nhà này mới có thể trị khỏi.
Thẩm bá thấy, mọi chuyện nháo đến mức khó coi, tiểu chủ tử nhà hắn cũng bị trách móc, có quỷ mới biết có phải bọn họ đã sớm muốn phân gia hay không.
Cố tình ở lúc tiểu chủ tử nhà hắn mở miệng, thuận thế mà làm.
Ở trong mắt người Giang gia, đây chính là loại bỏ nhân tố không an phận trong nhà, sợ rằng sau này Giang gia vươn lên rồi, cũng cần phải ổn định lại gia tộc.
Loại bỏ đi người không toàn tâm toàn ý vì gia tộc, cưỡng ép ở bên cạnh nhau chỉ sinh ra thù hận.
Nhưng Thẩm bá cũng thấy chuyện không chỉ đơn giản như vậy.
Dù sao đại đa số mọi người mới nghe qua thì phản ứng đầu tiên chính là, ồ, đây không phải là qua cầu rút ván sao?Sử dụng hết giá trị, liền ném đi.
Chỉ suy nghĩ đơn giản như vậy, ai quan tâm bên trong các người có chuyện gì bất đắc dĩ, khó xử hay không.
Quan trọng nhất chính là, còn liên lụy đến tiểu chủ tử nhà hắn.
Thẩm bá cũng không biểu hiện ra mặt, vẫn cười nhạt như cũ mà đi về nhà chính, nhìn bộ dạng đứng ngồi không yên của lão Tiền thị, còn cười nói: “Chất nữ nhà ngươi thật là đáng yêu.
”Đáng yêu?!Da mặt lão Tiền thị co rút, cái nha đầu chết tiệt kia mà đáng yêu sao?Rắc rối trong nhà đều là do cái nghiệp chướng kia mà ra.
Nhưng lão Tiền thị chỉ có thể cười đáp lại Thẩm bá, nụ cười thật cứng ngắc, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nha đầu chết tiệt kia cũng không có nói bậy cái gì.
Tiêu Cảnh Dương được Giang Thiệu Hưng mang đi nhặt trứng chim, trong lòng nổi lên hứng thú mà quên đi chút khó chịu lúc nãy, trèo lên cây nhặt trứng chim, cảm giác vừa sợ hãi vừa kích thích.
Dù sao trước đây Tiêu Cảnh Dương cũng chưa từng tùy hứng như vậy, ở kinh thành bất luận là làm việc gì, cũng đều có người nhìn chằm chằm, nhưng ở đây lại thật tự do.
Muốn là cái gì liền làm cái đó, muốn trèo cây liền trèo cây, vô cùng vui vẻ.
Sau khi trở về nhà với mấy quả trứng, Tiêu Cảnh Dương bước vào trong bếp, đem mấy quả trứng nhặt được đưa cho Giang Nhạc An, “Là ta tìm được, làm đồ ăn đi.
”Giang Nhạc An:……Nàng nhìn vẻ hơi khoe khoang của Tiêu Cảnh Dương, vừa cạn lời vừa buồn cười, nhận lấy trứng chim, “Vậy làm canh trứng đi.
”Tiêu Cảnh Dương sờ sờ mũi, “Tùy ngươi.
”“Phụt……” Giang Nhạc An không nhịn được mà cười thành tiếng, khiến Tiêu Cảnh Dương tức giận đến khó chịu: “Ngươi cười cái gì?”Tiêu Cảnh Dương cảm nhận được ánh mắt bỡn cợt của đối phương, khuôn mặt nóng lên, không nhịn được cao giọng, “Ngươi cười cái gì, nếu ngươi nấu không ngon, bổn thiếu gia, bổn thiếu gia ta sẽ không trả tiền….
”Giang Nhạc An gật đầu, “Thiếu gia yên tâm, làm không tốt ta