Edit: KimGiang Ngọc Trạch chỉ có thể an ủi bản thân rằng đại ca phân gia rồi vẫn sống rất tốt, ngay cả Nhị Nha người luôn hận không thể ôm lấy chân gà mà gặm, lại không có mấy hứng thú với bánh đường.
Nhớ trước đây, mọi chuyện nháo lên cũng chỉ vì hai khối bánh đường.
Bây giờ trong nhà đã tốt lên, cho nên không thèm để ý đến bánh đường, ngay cả Nhị Nha cũng không thèm để ý.
Đây là dấu hiệu của một cuộc sống tốt đẹp.
Chỉ là hắn đưa ra một túi bánh đường quả thực quá xấu hổ.
Ngày hôm sau, Giang Ngọc Trạch đã gặp được thiếu gia phú quý kia, so với sự gầy gò của lần gặp đầu tiên, lần này vị thiếu gia này đã có phần mập mạp, tuấn lãng hơn trước.
Một nhân vật như vậy chỉ sợ có bối cảnh không tầm thường.
Tiêu Cảnh Dương nhìn thấy Giang Ngọc Trạch, che dấu nôn nóng trong lòng, chúc mừng Giang Ngọc Trạch thi đậu tú tài, lại nói với Giang Nhạc An: “Trong nhà có chuyện, kêu ta phải về nhà.
”Kinh thành truyền tin đến, Vương gia trong lúc săn thú đã xảy ra chuyện, bị thương rất nặng.
Tiêu Cảnh Dương đánh tiếng với Giang Nhạc An một câu, Giang Nhạc An lập tức gật đầu, “Được, ngươi mau trở về đi, chờ một chút, ta làm mấy thứ cho ngươi ăn dọc đường.
”“Không kịp nữa rồi, ta phải đi, có việc gì thì viết thư cho ta.
” Tiêu Cảnh Dương trực tiếp bước lên lưng ngựa, kẹp hai chân vào bụng ngựa rồi phi như bay.
“Hai người các ngươi…” Giang Ngọc Trạch nhíu mày.
Giang Nhạc An theo bản năng phản bác, “Tiểu ca ca, huynh không được nói bậy.
”Giang Ngọc Trạch thở dài, “Ta còn chưa nói cái gì.
”Nghĩ đến trong phòng hắn còn lưu lại chiếc rương, chiếc bàn phảng phất mùi thơm nhè nhẹ, chứng tỏ đây đều là đồ tốt.
Vị thiếu gia kia để lại, căn bản là không thèm lấy, sự ngang tàng của gia đình giàu có này, gia đình nông thôn như bọn họ không thể nào tưởng tượng được.
Có lẽ người nhà hắn cảm thấy vị thiếu gia kia là quý nhân sinh ra trong gia đình giàu có, nhưng Ngọc Trạch lại không thấy vậy, từ các chi tiết có thể nhìn ra, vị thiếu gia kia xuất thân từ gia đình quan lại.
Cho dù giữa hai người có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, Giang Ngọc Trạch cũng không để tâm, xem ra hắn còn phải nỗ lực đọc sách hơn nữa, sau này còn phải làm hậu thuẫn cho muội muội.
Giang Ngọc Trạch tới thăm nhà đại ca, nhìn thấy căn nhà lớn, tuy rằng đơn sơ, nhưng cũng đủ che nắng che mưa.
Chỉ mới xa nhà một khoảng thời gian, mà ngay đến cả nhà đại ca cũng xây xong rồi.
“Tiểu thúc thúc……” Đại Nha nhìn thấy tiểu thúc thúc, có chút câu nệ nói: “Cha nương đã đi làm đồng rồi.
”Giang Ngọc Trạch không thấy Nhị Nha, hỏi: “Nhị Nha đâu?”“Đã đi vào trong núi tìm nấm, hạt dẻ với quả hạch rồi.
” Đại Nha nói.
Giang Ngọc Trạch nhìn ra sân, trên sân phơi đầy nấm cùng đủ loại hạt, rau dại.
Chỉ nhìn thôi cũng đã thấy tràn ngập cảm giác thỏa mãn.
Xem ra sau khi phân gia, cả nhà đều nỗ lực kiếm sống.
Giang Ngọc Trạch cười nói: “Ta chờ nàng.
”Đại Nha:???Nàng mờ mịt nhắc nhở: “Đến giờ cơm Nhị Nha mới trở về.
”Giang Ngọc Trạch:……Như này có khác gì một người rừng đâu?Giang Ngọc Trạch không nhịn được mà nói: “Cứ mặc kệ nàng sao?”Đại Nha nói: “Nhị Nha chạy vào núi quen rồi, không sao đâu.
”Lúc đầu cha nương còn lo lắng, nhưng về sau thấy Nhị Nha cũng không xảy ra chuyện gì, thi thoảng còn mang về một con thỏ, một bọc trứng gà rừng.
Nhìn một đứa trẻ nho nhỏ, nhưng mỗi ngày lại mang về không ít sản vật đem đi phơi khô, tích cóp được cả một túi to, còn có một ít quả hạch.
Cho nên sau này cha nương cũng không nói nhiều nữa, Giang Lương Tài chế nhạo tiểu khuê nữ, sao, còn muốn trở thành nữ thợ săn đầu tiên của thôn sao.
Nam Chi vô cùng kiêu ngạo mà vỗ ngực, con làm được!Chọc Giang Lương Tài tức giận muốn ngã ngửa, ngoài việc tức giận cũng không làm được gì, hắn không thể ngăn được đứa trẻ.
Thời gian trôi qua, Nam Chi chậm rãi đi vào trong núi sâu, cũng không biết là đã đi được bao xa, lúc này cô cũng đang nhét đồ vào trong sọt tre, có một ít thảo dược mà cô nhận biết được, còn có rau dại, nấm linh tinh, tràn đầy một cái sọt tre, chậm rì rì đi về nhà.
“Chào tiểu thúc thúc.
” Nam Chi nhìn thấy tiểu thúc thúc, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái, ngày sau đó ngoan ngoãn chào hỏi.
Giang Ngọc Trạch gật đầu, nhìn cái sọt của cô, tuy rằng là sọt tre,