Edit: KimMọi người đều nói Giang đại lang phân gia rồi, không thể dính được chút gì của tú tài, nhưng xem ra, hắn có thể dính được bao nhiêu ánh sáng đâu, con người sống ở đời có thể dựa được vào ai, chỉ có thể dựa vào bản thân mình.
Triệu đại phu bắt mạch một hồi, dưới ánh mắt thấp thỏm của tiểu Tiền thị nói: “Khí hư thiếu máu, nữ nhân có rất nhiều người gặp phải vấn đề này, nàng lại có chút nghiêm trọng, lấy chút thuốc bồi bổ khí huyết là được rồi.
”Tiểu Tiền thị thở phào nhẹ nhõm một hơi, dù sao nàng cũng đã mắc bệnh.
Sắc mặt lão Tiền thị trở nên khó coi, tiễn Triệu đại phu đi.
Tiểu Tiền thị nói với lão Tiền thị: “Nương, sức khỏe ta không tốt, thật sự không thể làm nhiều như vậy được, làm phiền nương cùng tiểu cô cô giúp ta.
”Mẹ kiếp, đều là người một nhà, còn muốn nàng phải cầu xin, mặc kệ thế nào, tiểu Tiền thị cũng không muốn làm nhiều.
Không biết có phải vì liên tục sinh ba cái nhi tử hay không, tiểu Tiền thị quả thực cũng cảm thấy cơ thể mình không thoải mái.
Mặc kệ, uống thuốc thì uống thuốc, dù sao cũng là thuốc bổ máu, bồi bổ cơ thể cũng tốt.
Giang Nhạc An cũng có hiểu biết về dược liệu, hiểu được dược tính của một số dược liệu thông thường, dược liệu nào dùng để trị bệnh gì nhìn qua cũng đều biết.
Nhìn thấy phương thuốc Triệu đại phu kê, đều là thuốc bổ, liền biết tình trạng của nhị tẩu cũng không có nghiêm trọng đến vậy.
Nhưng mà Giang Nhạc An cũng không nhiều lời, ngược lại còn nói với lão Tiền thị: “Công việc trong nhà quả thực là vất vả cho nhị tẩu, nương, mua người đi.
”Là nữ nhi đưa ra yêu cầu, lão Tiền thị cũng không lập tức từ chối, hơn nữa, mấy ngày nay phải giặt quần áo thật sự khiến lão Tiền thị quá mệt mỏi, chỉ nói: “Ta sẽ suy nghĩ.
”Có thể suy nghĩ cũng có nghĩa là có thể đồng ý.
Mặt khác Giang Nhạc An lại càng quan tâm đến một chuyện khác, “Nương, không phải nhà đại ca tìm được nhân sâm rồi sao, sao vẫn chưa điều chế, để lâu dược hiệu sẽ dần mất đi, để hư thối rồi rất lãng phí.
”Lão Tiền thị nghe vậy, cũng sốt ruột nói: “Ta phải đi hỏi một chút.
”Cũng không phải là nhiệt tình muốn giúp người nhà, mà là không muốn đồ tốt như vậy bị phá hỏng.
Giang Lương Tài nhìn mẫu thân, kinh ngạc hỏi: “Nương, nương nghe thấy ở đâu vậy, không phải là nhân sâm đâu, là đứa nhỏ tưởng rằng mình có thể tìm được…”Giang Lương Tài đem lời thê tử nói lặp lại một lần.
Nghĩ đến việc mình phải lừa gạt mẫu thân, mà đây là lần đầu tiên hắn làm như vậy, Giang Lương Tài vô cùng chột dạ, nói chuyện có chút ấp úng.
Lại có một ngày hắn phải gạt mẫu thân của mình, gạt người nhà….
Có lẽ là bởi vì phân gia, Giang Lương Tài cảm thấy mối quan hệ giữa mình và phụ mẫu dường như đang ngày càng đạm bạc, hắn cũng không biết làm như vậy có đúng hay không, liền rất lo lắng.
“Như vậy sao, ta còn tưởng các ngươi tìm được nhân sâm rồi.
” Lão Tiền thị sinh ra một cổ cảm giác quỷ dị.
Vừa mất mát, lại vừa cảm thấy may mắn, cuối cùng còn thở phào nhẹ nhõm một hơi!Về nhà nói với khuê nữ: “Sao có thể tìm được nhân sâm, là đứa trẻ Nhị Nha kia nói bừa, phỏng chừng là nghĩ đến đồ tốt muốn điên rồi.
”Giang Nhạc An có chút không nói nên lời, cũng không nói gì thêm.
“Loảng xoảng loảng xoảng……”Lúc này, có người gõ cửa ngoài sân, lão Tiền thị đi mở cửa, nhìn thấy một tên ăn mày cả người hôi thối, tóc tai lộn xộn, dưới ánh mặt trời, còn có thể nhìn thấy mấy con rận đang bò lổm ngổm.
Buồn nôn.
Lão Tiền thị quay đầu, thiếu chút nữa là nôn ra.
Lão Tiền thị hô lên với tiểu Tiền thị: “Đi lấy một chút cơm ra đây.
”Mặc dù có ăn xin đến cửa xin cơm là chuyện đen đủi, nhưng lão Tiền thị vẫn cho chút cơm để đuổi đi.
Nhi tử đã có công danh, lão Tiền thị cũng tình nguyện làm một lão thái thái khoan dung.
“Lão phu nhân, là ta, ta là Đồng Kiều, là tên sai vặt bên cạnh thiếu gia.
”Đồng Kiều thấy lão thái bà này xem hắn là tên ăn mày, trong lòng vô cùng tức giận, tuy rằng bây giờ hắn đúng là một tên ăn mày.
Nghe thấy thiếu gia, sắc mặt lão Tiền thị càng thêm nghiêm túc, vội vàng hỏi: “Sao ngươi lại biến thành như vậy?”Đồng Kiều đã biên soạn xong cái cớ trong khoảng thời gian tìm tới đây, “Thiếu gia kêu ta tới đây tìm Giang cô nương, về sau ta chính là tên sai vặt của các ngươi.
”Giang Nhạc An nghe thấy động tĩnh ở cửa mà đi ra, nhìn thấy bộ dạng chật vật của Đồng Kiều,