Edit: KimNgười Giang gia đã dọn tới kinh thành, trừ Giang Ngọc Trạch, những người khác đều trở về thôn, mọi người đều kinh ngạc, sao lại trở về rồi.
Người Giang gia chỉ nói ở kinh thành không quen, hơn nữa Giang Ngọc Trạch cũng đã thành thân với nữ nhi nhà quan lớn, phòng quá nhỏ, không đủ ở, phòng ở kinh thành ấy, các ngươi không biết là đắt bao nhiêu đâu.
Trong lòng mọi người đều nói thầm, nhất định là bị tức phụ nơi nhà cao cửa rộng kia đuổi về, lại hỏi sao Giang Nhạc An cũng trở về theo, còn chưa thành thân sao?Vừa nói đến Giang Nhạc An, sắc mặt người Giang gia lập tức trở nên không tốt, Giang Nhạc An ở Vương phủ phạm phải sai lầm, sống không được tốt, Giang Ngọc Trạch bất chấp nguy hiểm mạo phạm đến Vương gia mà đưa muội muội về nhà.
Nhưng mà cũng không thể ở lại kinh thành được nữa, chỉ có thể trở về thôn.
Người Giang gia chỉ nói Giang Nhạc An đã thành thân, nhưng vì lo lắng cho người nhà cho nên mới ở nhà.
Kỳ lạ, thật kỳ lạ.
Cho dù là người nhà quê cũng biết, đã thành thân, sao có thể không ở nhà chồng mà ở nhà mẹ đẻ.
Thậm chí Giang Lương Tài còn chạy đến hỏi muội phu là ai, người Giang gia chỉ có thể nói là đã hòa ly, gia đình kia không phải người lương thiện.
Giang Lương Tài còn muốn hỏi thêm, nhưng bị Ngô thị ngăn cản, Giang Lương Tài hoàn không cảm thấy việc muội muội hòa ly là chuyện lớn gì, cùng lắm thì lại kén rể…Dùng cái gì để giảm bớt lo lắng, chỉ có thể là kén rể!Đại Nha Nhị Nha đương nhiên là muốn tới gặp người nhà, Nhị Nha nhìn tiểu cô cô tiều tụy, thật không có chút liên hệ nào với vị Vương phi phong hoa tuyệt đại đời trước.
Dù sao cũng đã phân gia, tiểu cô cô cũng sẽ không thể quản tới chuyện trong nhà nàng, nàng về sau sẽ kén rể, sẽ không gặp phải Đồng Kiều, vừa mới nghĩ tới cái chết trước kia đã cảm thấy không thể thở nổi.
Nàng nghĩ, về sau nàng sẽ không qua lại với tiểu cô cô.
Người một nhà ở lại ngôi nhà cũ một lát rồi lại rời đi, tiểu Tiều thị nhìn bóng dáng người một nhà, trong lòng tràn ngập hâm mộ.
Trên người bọn họ vậy mà lại mặc vải bông, vải bông cũng không phải đồ gì hiếm lạ ở kinh thành, gia đình bình thường cũng mặc vải bông, nhưng ở đây là nông thôn, như vậy đã rất không tồi rồi.
Đi theo đến kinh thành một vòng cũng không thu hoạch được gì, nàng cũng không biết nàng có được thứ gì…Tiểu cô cô vào được Vương phủ, kết quả lại khiến mọi thứ rối tinh rối mù, nghe nói còn ám hại cái thai của Vương phi.
Ông trời ơi!Lá gan của tiểu cô cô sao lại lớn như vậy!Tiểu cô cô có thể về nhà là nhờ tiểu thúc thúc ra mặt, cũng là nhờ Vương gia thương hại, bằng không có lẽ đã chết ở Vương phủ, Giang gia phải làm sao bây giờ?….
Nam Chi quay về không gian, lập tức đi kiểm tra chậu cây nhỏ màu hồng, cô thất vọng nói: “Hạt giống còn chưa nảy mầm sao?”Hệ thống an ủi nói: “Sao có thể nhanh như vậy được, cơm ngon không ngại chờ, không nên nóng vội.
”Nam Chi dùng tay chống cằm, “Được, nhưng mà ta còn đang vội, ca ca, ta đang vội.
”Hệ thống: “Gấp cái gì, ngày mai sẽ chết ngay sao, nhất định phải thấy trong hôm nay mới được?”Bầu không khí nhất thời trở nên cứng đờ, Nam Chi chớp mắt, đột nhiên nói: “Không đúng, ca ca, ta đã chết rồi.
”Hệ thống: “Ừm!”Nó click mở giao diện thuộc tính, phải nói sang chuyện khác, nếu không lát nữa đứa trẻ sẽ kêu gào đòi về nhà.
Số hiệu: 1Họ tên: Quý Nam ChiTuổi: 3Cấp bậc: Sơ cấpĐiểm kinh nghiệm EXP: 400+300Giá trị linh hồn: 100Giá trị mị lực: 55+5May mắn: 30+5Trí tuệ: 25+5Kỹ năng: Oa oa oa (Người lớn không thể làm lơ tiếng khóc của trẻ em.
)Danh hiệu vinh dự: Thiên Sơn Đồng Mỗ, Đứa con hoang dã của bầu trời (Hướng đi hoang dã là hành trình trở về tâm linh và là hành trình tìm về cội nguồn.
)Vật phẩm: Bí kíp võ công thất truyền (xuất hiện ở vi diện võ thuật cấp thấp, thật rác rưởi, thật thô sơ!)Nhiệm vụ giả Quý Nam Chi hoàn thành nhiệm vụ vi diện, mức độ hoàn thành 100%, đạt được 300 điểm tích phân, 15 điểm thuộc tính, danh hiệu vinh dự: Đứa con hoang dã.
Hệ thống nhìn cái danh hiệu đứa con hoang dã này, e hèm…Thời điểm nó nói cho Nam Chi nghe, Nam Chi vui vẻ hỏi: “Đứa con hoang dã, có phải là ta đã trở thành một người rừng hay không?”Hệ thống: “Đúng vậy, chúc mừng ngươi.
”Nam Chi: “Cảm ơn ca ca.
”Cô rung đùi đắc ý, đem nỗi thất vọng vì hạt giống chưa nảy mầm vứt ra sau đầu, rất nhanh, cô lại ngáp một cái, “Ca ca, ta muốn ngủ.
”Hệ thống: “Ngủ đi.
”Trong không gian, một đứa trẻ cuộn tròn ngủ say rồi, chóp mũi cùng gò má hơi ửng hồng, cái miệng nhỏ nhắn hơi hé mở, hít thở theo bản năng, trên thực tế, cô cũng không cần phải thở nữa rồi.
Một cái chăn lông màu hồng nhạt chậm rãi bay xuống, đắp lên người đứa trẻ, quấn thành một quả cầu tròn.
Hệ thống thay cô đem điểm thuộc tính đi phân phối xong, lại nhỏ lên chậu hoa hai giọt linh dịch, hy vọng sẽ sớm nảy mầm.
Hệ thống cũng không biết khi nào hạt sẽ nảy mầm.
Nam Chi ngủ một giấc tỉnh dậy, tinh thần vô cùng sảng khoái, đôi mắt sáng ngời, ôm chăn lông vào lòng, “Cảm ơn ca ca.
”Cô khó hiểu hỏi: “Ta đã chết rồi, vẫn cần phải ngủ sao?”Hệ thống: “Hẳn là cần đi.
” Không nhất định là vì mệt mới buồn ngủ, mà là bởi vì nguồn sức mạnh khác.
Ánh mắt hệ thống dừng lại ở danh hiệu đứa con hoang dã, chỉ sợ cái danh hiệu này sẽ truyền cho cô một chút sức mạnh.
Đứa con hoang dã, sẽ mang đến loại sức mạnh gì?!Thật đúng là, bất kể nghề nghiệp nào cũng không thể coi nhẹ hay coi thường đâu.
Hoang dã,