Edit: KimNam Chi có chút không hiểu, tính cạnh tranh của phụ nữ là cái gì?Hệ thống: “Vì để cạnh tranh giống đực ưu tú nhất, giữa các giống cái nảy sinh ra đủ loại hành vi cùng thủ đoạn nhằm sinh ra đời sau, cái này gọi là tính cạnh tranh.
”Nam Chi mơ hồ: “Ta không có?!”Cô còn không biết mình đã làm điều này khi nào!“Con gái là tình nhân kiếp trước của cha, thậm chí còn được gọi là tình nhân bé nhỏ, bóp méo chuẩn mực đạo đức gia đình, nhưng có người còn cảm thấy như vậy là lãng mạn, có người phụ nữ còn để bụng, bản thân đã trưởng thành lại xem con gái nhỏ là tình nhân.
”“Thậm chí còn có người mẹ chế giễu, chèn ép con gái của mình.
”Nam Chi hừ hừ trong lòng, “Ta không phải là kỹ nữ trà xanh, đó là góc nhìn của mẹ chị Lục, không phải góc nhìn của ta, ta sẽ không lấy góc nhìn của cô ấy mà dán lên người mình.
”Hệ thống:……Còn nhỏ tuổi mà đã tự biết có chừng mực.
Cái nhìn của người khác là của người khác, không thể dùng cái nhìn của người khác.
Cho dù là đang đánh giá mình, nhưng cũng là cái nhìn của người khác.
Thật tốt, phải kiên định cỡ nào mới có thể làm được đây!Không để cho người khác tùy ý điều khiển cảm xúc của mình.
Khá tốt!Nhưng mà, Nam Chi cũng mơ hồ cảm nhận được mẹ của chị Lục đối xử với con gái không tốt lắm, cũng không quá thích.
Là bởi vì không muốn chị ấy tới gần cha của mình sao?Nam Chi nói với cha: “Cha, cha…”Mặt đã nghẹn đỏ bừng.
Quan Hinh không nhịn được mà nói: “Con bé này, đến bây giờ còn chưa chịu nói chuyện, đã sắp ba tuổi rồi.
”Nam Chi:???Cô còn đang cố gắng đấy!Mặt Nam Chi lại càng nghẹn mà đỏ hơn, vội vàng muốn nói thành tiếng.
Lục Tấn buông đứa trẻ xuống, vươn tay xoa đầu Quan Hinh, “Được rồi, đừng tức giận.
”Quan Hinh bĩu môi, Lục Tấn lại sờ cằm Quan Hinh, “Được rồi.
”Nam Chi thấy vậy không nhịn được mà rụt cổ lại, cằm là chỗ rất nhạy cảm nha, bị sờ không thấy ngứa sao?Nam Chi làm một đứa trẻ, thường xuyên bị người ta xoa đầu, nhưng rất ít khi bị người ta sờ cằm, nghĩ thôi đã cảm thấy khó chịu.
Nam Chi ngẩng đầu nhìn màn tương tác giữa cha mẹ, trong bầu không khí ngọt ngào tràn ngập, mặt Quan Hinh đã đỏ bừng, lộ ra vẻ thẹn thùng.
Cô không nhịn được mà làm nũng nói: “Sau này về nhà phải ôm em trước.
” Bộ dạng thanh thuần lại ngây thơ, mềm mại đến mức khiến người ta hận không thể đặt vào lòng bàn tay mà yêu thương.
Lục Tấn gật đầu, “Được được được!”Đúng là cảnh tượng tổng tài bá đạo cưng chiều vợ.
Nam Chi nhìn một lúc, trong lòng đột nhiên nói với hệ thống: “Ca ca, thật giống như đang vuốt v3 một con mèo!”Hệ thống: “Khụ……”Nam Chi nghiêng đầu nhìn, vẻ mặt nghi hoặc, Quan Hinh nói: “Sau này Quan Quan cũng sẽ có một tình yêu đẹp.
”Nam Chi càng cảm thấy mờ mịt hơn, có chút không muốn đáp lại.
Trong lòng cảm thán với hệ thống: “Ca ca, ca ca, ta cảm thấy cha mẹ chị Lục rất kỳ lạ!”Hệ thống: “Làm quen đi, đây gọi là kiều thê.
”Nam Chi: “Kiều thê là cái gì?”Hệ thống: “Là chỉ người vợ xinh đẹp, về sau được mở rộng ra thành mỹ nữ nhu nhược cần được cưng chiều.
”Trong lòng Nam Chi thầm lẩm nhẩm, kiều thê, kiều thê, hơn nữa vừa lẩm nhẩm, vừa nhìn Quan Hinh, giống như đang học tập, mà Quan Hinh lại là tranh minh họa.
“Hừ, hôm nay anh không tặng hoa cho em sao?” Lúc này Quan Hinh mới để ý thấy tay chồng mình trống không, mày liễu nhíu lại, vẻ mặt càng thêm làm nũng, “Trong lòng anh không có em.
”Lục Tấn giống như đã đoán trước được tình huống này, từ trong túi áo tây trang lấy ra một chiếc hộp nhung nhỏ, “ Hôm nay không phải hoa, mà là trang sức.
”“Thật sao, cảm ơn ông xã!” Quan Hinh lập tức vui vẻ, ánh mắt mị hoặc như tơ liếc nhìn Lục Tấn, nhận lấy chiếc hộp, lại đặt lên mặt chồng một nụ hôn.
Quan Hinh nói: “Em cũng không để ý đến hoa và trang sức đâu, em chỉ quan tâm là trong lòng anh có em hay không, có quan tâ m đến những gì em nói hay không.
”Hệ thống hỏi: “Ngươi nhìn ra cái gì rồi?”Nam Chi nhăn cái mũi nhỏ: “Mẹ nói không thèm để ý đến hoa và trang sức, nhưng tại sao còn bắt cha phải mua?”“Có phải là mẹ đã rơi vào bẫy rồi hay không!” Mẹ