Edit: KimTheo lời của cư dân mạng, đứa trẻ này đến là để trả ơn, mỗi lần Quan Hinh đăng ảnh đứa trẻ lên mạng đều thu hút rất nhiều lời khen ngợi, khen đứa trẻ kháu khỉnh, dễ thương.
Nghe lời Quan Hinh nói đứa trẻ này cơ bản là không bao giờ gây ồn ào, nhóm các bà mẹ bị những đứa trẻ nghịch ngợm hành hạ đều vừa thở dài vừa vô cùng hâm mộ.
Lục phu nhân, Lục phu nhân thiếu chút nữa thì cười thành tiếng, bà thật tức giận!Một người hơn hai mươi tuổi còn không thể sống thiếu chồng, sao lại có thể cảm thấy một đứa trẻ còn chưa tới ba tuổi có thể không cần sự chăm sóc của cha mẹ được chứ.
Cô vẫn biết kết hôn là để tìm người chăm sóc chính mình, mà một đứa trẻ mới có mấy tuổi có thể độc lập tự chăm sóc bản thân, tư duy này có vấn đề.
Nam Chi vỗ vỗ bụng nhỏ, nói với bà nội: “Bà nội, đói!”Trong lòng oa oa oa nói với hệ thống: “Ca ca, mẹ lại muốn khóc, bảo bảo sợ!”Mẹ của em Lục thật thích khóc, so với một đứa trẻ còn khóc nhiều hơn, lại tỏ vẻ kìm nén không được khóc, Nam Chi vừa nhìn đã cảm thấy khó chịu!Đừng nhìn chằm chằm vào bảo bảo, đừng nhìn chằm chằm vào bảo bảo…Nam Chi trốn sau lưng bà nội, né tránh ánh mắt của mẹ.
Con gái càng trốn tránh, Quan Hinh càng khó chịu, luôn cảm thấy mẹ chồng đã nói gì đó với con gái…Mẹ chồng luôn chướng mắt cô, khẳng định là đã nói xấu cô trước mặt đứa trẻ, trong lúc nhất thời, trong lòng Quan Hinh cảm thấy thật bi ai, nhưng lại cố gắng nhẫn nhịn.
Giỏi nhẫn nhịn không phải là nghiến răng chịu đựng, mà là tôi lương thiện, tôi nhẫn nhịn, các người đều phải thấy là tôi nhẫn nhịn.
Nam Chi kéo tay bà nội: “Bà nội, đói!”“Đi ăn cơm.
” Lục phu nhân nắm tay đứa trẻ đi ngang qua trước mặt con trai và con dâu, cũng lười nhìn đến hai người bọn họ…Quan Hinh dùng loại ánh mắt thật khổ sở, thật bi thương mà nhìn chồng, Lục Tấn nhất thời cũng không biết nên nói cái gì…“Thật ra, thật ra…” Lục Tấn không nói nên lời.
Hắn phải nói cái gì bây giờ?Lục Tấn không biết nên giải thích thế nào?Trong lòng hắn dường như có một con dã thú bị vây hãm, con thú kia liều mạng cào, liều mạng kêu, vừa cáu kỉnh vừa chán nản.
Đã nói, chỉ cần mẹ chồng nàng dâu sống chung dưới một mái nhà, thì sẽ có kết quả như vậy.
Mấu chốt là, còn có con gái, con gái lại cố tình thân thiết với mẹ hắn.
Đang ăn sáng, Lục Tấn đột nhiên nói với con gái đang chậm rì rì ăn trứng gà: “Quan Quan, lát nữa cha dẫn con đi cưỡi ngựa nhé?"Hắn có việc muốn nói với con gái.
Ba người phụ nữ trên bàn đều nhìn về phía Lục Tấn, vẻ mặt Nam Chi nghi hoặc, cũng không quên gặm trứng gà.
Tại sao ngay lúc đang ăn cơm lại nói đến việc cưỡi lên cổ!Lục phu nhân tỏ vẻ ghét bỏ, “Ăn xong thì đi làm đi.
”Lục phu nhân quay đầu nhìn về phía Quan Hinh, ánh mắt chạm phải khuôn mặt như đang bao phủ bởi một tầng sương, mặt mày như họa, tươi mát mang theo một cỗ ẩm ướt, lập tức không nói nên lời.
Vốn dĩ định dặn dò Quan Hinh quan tâm đến đứa trẻ nhiều hơn, nhưng nói, chỉ sợ Quan Hinh sẽ cảm thấy bà đang bất mãn với cô.
Mặc kệ là bà có nói cái gì, Quan Hinh đều sẽ vặn vẹo ý tứ trong lời nói của bà, vặn vẹo thành bà đang bức hại cô.
Lục phu nhân quay đầu nhìn đứa trẻ, đứa trẻ chậm rì rì ăn trứng gà, có miếng lòng đỏ rơi xuống bàn, cô lại chậm rãi nhặt lên ăn.
Động tác vụng về, lại mang theo một loại ngây thơ nghiêm túc, Lục phu nhân cảm thấy đau lòng cho đứa trẻ, thở dài một hơi, buột miệng thốt ra một câu: “Có muốn đến công ty với bà không?”Nam Chi nhìn bà nội, đôi mắt tỏa sáng, liên tục gật đầu biểu thị rất nguyện ý, vô cùng nguyện ý.
Bà nội và cha đi làm rồi, trong nhà chỉ còn lại cô và mẹ, nhìn mẹ có vẻ đang không vui!Người lớn tức giận, phải ứng đầu tiên của trẻ em chính là trốn đi.
Quả nhiên, sắc mặt của Quan Hinh lại càng khó coi, cô bất đắc dĩ nói: “Mẹ, mang theo đứa trẻ sẽ ảnh hưởng đến công việc của mẹ thì sao.
”Mẹ chồng muốn cướp đứa trẻ đi!Bà ấy muốn cướp con của cô!Lục phu nhân thấy vậy, ngược lại càng thêm quyết tâm mang đứa trẻ theo, “Không sao, mang đứa trẻ tới nhiều nơi, nhìn ngắm thế giới bên ngoài sẽ tốt cho bệnh tình của con bé.
”“Lục Tấn, ông xã…” Quan Hinh nhìn về phía Lục Tấn, trong ánh mắt mang theo vẻ cầu