Edit: KimNếu nhất thời không gặp thuận lợi đã bực bội không kiên nhẫn, là một chuyện rất nghiêm trọng.
Không thể vì nhất thời không kiên nhẫn mà chỉ lo phát tiết, việc lau chùi sửa chữa sau này mới là vô cùng gian nan.
Bệnh mẫn cảm một truyền hai, hai truyền tới mười.
Lúc trước bà không đồng ý cưới Quan Hinh vào cửa, chính là vì lý do này.
Tình yêu phong hoa tuyết nguyệt này khiến tất cả mọi người đều sức cùng lực kiệt, sau khi kết hôn, còn phải lo đến củi gạo mắm muối, lại càng khiến mọi chuyện tồi tệ hơn.
Lục phu nhân thật sự rất giận đứa con trai tự chuốc lấy khổ này.
Mỗi lần nhìn đến hai người bọn họ, giác mạc đều muốn tự rơi ra.
Lúc này đây, cũng không biết sẽ còn náo loạn bao lâu, trước khi mọi việc được giải quyết xong, khẳng định là Lục Tấn sẽ không có tâm trạng đi làm.
Lục phu nhân nhẹ nhàng xoay cây bút trong tay, nói với trợ lý: “Nói với bộ phận tuyển dụng là tôi cần tuyển một tổng giám đốc mới, mức lương hậu hĩnh.
”Trợ lý:……Tổng giám đốc mới đến, vậy tổng giám đốc cũ sẽ đi đâu?Đương nhiên là nên làm cái gì thì làm cái đấy nha!Nếu chủ tịch đã nói ra, khẳng định là vị tổng giám đốc mới kia sẽ làm việc lâu dài, không thể nào để người ta làm một hai tháng lại đuổi người ta đi được.
Một tổng giám đốc mới làm việc có trách nhiệm cũng khá tốt.
Ai thèm quan tâm việc nhà của tổng giám đốc như thế nào chứ, nhà ai mà chẳng có chuyện phiền phức, đều phải đi làm đó thôi.
Trợ lý nhanh chóng đi truyền đạt lại với bộ phận tuyển dụng, đồng thời cũng giúp tìm kiếm tìm người, không phải, là tìm một quản lý thật ưu tú.
“Cục cưng, đây là bút, đây là giấy, có thể dùng bút vẽ lên giấy.
” Lục phu nhân lấy giấy bút từ trong ngăn kéo ra, đưa cho Nam Chi chơi.
Nam Chi gật đầu, mỉm cười với bà nội, vụng về cầm bút bắt đầu viết viết vẽ vẽ.
Những đường cong run run tạo thành hình người thảm đến mức không nỡ nhìn thẳng.
Vừa vẽ vừa nói chuyện với hệ thống ở trong lòng.
“Ca ca, ca ca, ta biết rồi, cha mẹ cãi nhau vì muốn ly hôn.
”Hệ thống: “Ngươi cảm thấy bọn họ sẽ ly hôn sao?”Nam Chi lắc đầu: “Bọn họ sẽ không ly hôn, trong cốt truyện cũng không ly hôn, bọn họ là hoàng tử và Lọ Lem.
”Cho nên, hiện thực quả thực tàn khốc, trong truyện cổ tích chỉ viết câu truyện ở phía trước, không dám viết cuộc sống sau hôn nhân.
Sau khi kết hôn, Lọ Lem có thể sẽ phải đối mặt với người chồng ngoại tình, con cái nổi loạn, bản thân mập ra, tính khí trở nên nóng nảy…Tình yêu giữa Lục Tấn và Quan Hinh là thật, bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến việc phản bội đối phương, nhưng vẫn luôn có những gợn sóng…Hệ thống hỏi: “Ngươi cảm thấy sầu riêng ăn có ngon không?”Mặt Nam Chi lộ ra vẻ khó xử: “Ta cảm thấy không ngon!”Hệ thống: “Ta lại cảm thấy ngon, trứng gà mới khó ăn.
”Nam Chi biện giải: “Không phải, trứng gà rất ngon, sầu riêng không ngon.
”Hệ thống: “Ngươi xem, quan niệm của một người chính là trải nghiệm và cuộc sống của chính họ, nó đã ăn sâu bén rễ không thể tách rời, cô đọng thành suy nghĩ và máu thịt của một người, ngươi không thể thay đổi, càng đừng nói có thể bị người khác thay đổi.
”“Muốn thay đổi hoàn toàn thì phải sống khác với trước kia, trải qua quá trình thay da đổi thịt, nghiền nát tam quan cố hữu của mình, nhưng nỗi thống khổ này không phải ai cũng có thể vượt qua được.
”“Hoàn cảnh sống giữa cha mẹ nguyên chủ quá khác biệt, chênh lệch quá lớn, ở bên nhau chỉ càng thêm thống khổ.
”“Chúng ta chỉ nói về sầu riêng với trứng gà mà đã muốn cãi nhau, càng đừng nói đến những chuyện quan trọng hơn trong cuộc sống.
”Ánh mắt Nam Chi đăm đăm lắng nghe, một hồi lâu sau mới nói: “Ca ca thích ăn sầu riêng thì ngươi cứ ăn sầu riêng đi, ta thích ăn trứng gà thì sẽ ăn trứng gà.
”Hệ thống: “Nhưng ta chính là không thích ăn trứng gà, ta cũng muốn ngươi không thích ăn trứng gà.
”Nan Chi kêu lên một tiếng, lộ ra vẻ mặt đau khổ, “Ca ca, ngươi không thể như vậy, chúng ta sẽ cãi nhau, ta sẽ không vui, ca ca thích ăn sầu riêng thì bảo bảo có thể nếm thử, nhưng ngươi không thể bắt bảo bảo không được ăn trứng gà được.
”Hệ thống: “Có thống khổ không, có khó chịu không?”Nam Chi gật đầu: “Khó chịu.
”Hệ thống: “Tại sao lại khó chịu?”Nam Chi đưa hai tay lên gãi đầu, cây bút trong tay vẽ ra mấy đường trên má, cô nhíu mày suy tư, “Là bởi vì ca ca ép buộc ta.
”Hệ thống:……Đứa nhỏ này!Hệ thống: “Ép buộc, khống chế, thay đổi, muốn có được nhiều hơn, đều là nguồn gốc của sự đau khổ.
”Nam Chi à lên một tiếng rồi lẩm bẩm đọc theo,