Edit: Kim“Alo…” Là giọng nói trong trẻo của trẻ con.
Điện thoại bật loa ngoài khiến tất cả mọi người trong Quan gia đều nghe thấy giọng của đứa trẻ, chưa nói đứa trẻ này có thân phận đặc biệt gì, nhưng dù sao đây cũng là con cháu Quan gia.
Mọi người đều nở nụ cười.
Quan Hinh hít sâu một hơi hỏi: “Quan Quan sống ở nhà bà nội có tốt không?”Nam Chi gật đầu, tay cầm điện thoại nhưng ánh mắt lại nhìn về phía các bạn nhỏ, cô đang chơi cùng các bạn thì bị hầu gái tới gọi đi nghe điện thoại.
Nam Chi trả lời: “Tốt.
”Quan Hinh:……Một chữ tốt này khiến Quan Hinh không thể đáp lời, chỉ có thể nói: “Sống tốt là tốt rồi.
”Mọi người trong Quan gia:!.
.
Bọn họ mang vẻ trách móc mà nhìn Quan Hinh, đứa trẻ này quá xa cách với cô rồi.
“Quan Quan à, ông là ông ngoại của cháu, có muốn tới nhà ông ngoại chơi không, nhà ông ngoại có rất nhiều thứ thú vị, ông dẫn cháu đi câu cá, bắt tôm cua nhỏ.
” Cha Quan ân cần nói.
Nam Chi nghe xong vẫn thật bình tĩnh, những thứ này cô đã từng chơi qua rồi, thậm chí cô còn vào trong núi đào trứng chim.
Nam Chi: “Cảm.
.
cảm…ơn, không đi.
”Sau khi được giáo viên dạy dỗ, bây giờ Nam Chi đã có thể nói được một số từ đơn giản, nhưng vẫn bị nói lắp.
“Em gái, mau tới đây chơi, nhanh lên.
” Mấy đồng bọn nhỏ trong biệt thự thúc giục Nam Chi, Nam Chi la lớn: “Tới ngay.
”“Bà ngoại, ông ngoại, tạm biệt, tạm biệt.
” Nói xong lập tức cúp điện thoại.
“Tút tút tút…” Âm báo liên hồi trong điện thoại khiến người Quan gia đều rơi vào trầm mặc.
Bọn họ nhìn về phía Quan Hinh, Quan Hinh đang ngồi ở trên sô pha, sốt ruột mà cử động thân thể.
Mẹ Quan không nhịn được mà nói: “Đứa trẻ kia không được gặp mẹ vậy mà lại không hề nhớ chút nào, thường ngày con có đối xử tốt với con bé không vậy?”“Con đối xử với nó không tốt chỗ nào, không đánh cũng không mắng, khi còn nhỏ con còn bị mẹ đánh, cho nên con nghĩ, con của con nhất định không được giống con.
” Quan Hinh liên thanh nói ra.
“Con, con…” Mẹ Quan nghe ra sự oán trách trong giọng nói của Quan Hinh, oán trách người làm mẹ này là bà.
Mẹ Quan thật sự cũng quá khổ sở, mỗi ngày trôi qua đều không dễ dàng, khó trách tính cách mẹ Quan lại có chút nóng nảy, lúc dạy dỗ con cái, quả thật cũng rất thô lỗ.
Nói không nghe lời sẽ bị mắng bị đánh, con cái nhà ai mà không phải trải qua mấy thứ này.
Nhưng con gái lại ghi thù!Quan Hinh hoàn toàn không cho rằng đó là thất bại trong cách giáo dục của mình, “Đứa trẻ kia đã đi theo mẹ chồng con, mà mẹ cũng biết mẹ chồng luôn không vừa mắt con, khẳng định là bà ta đã nói gì đó với đứa trẻ.
”“Trẻ con ấy mà, ai đối xử tốt với nó thì nó sẽ thân thiết với người đó, con ngày thường còn không biết đối xử tốt với con bé một chút.
” Cha Quan thật sự tức giận, quan hệ thông gia này với Lục gia không thể để mất được.
Con trai và con dâu còn đang làm việc, mà việc vẽ tranh của con trai út cũng cần sự giúp đỡ của Lục gia.
Mặc kệ những người đó có phải vì mặt mũi của Lục gia mà mua tranh của con trai hay không, nhưng thật sự vẫn có người nói tranh của con trai vẽ vô cùng đẹp.
Mặc kệ là thật hay gia, vẫn cần phải có Lục gia.
Cha Quan nói với Quan Hinh: “Tỉnh táo lại đi, con cũng không phải là trẻ con nữa đâu, cả ngày chỉ biết cáu kỉnh, đã là một người vợ, một người mẹ rồi đấy.
”Quan Hinh cảm thấy khó chịu khi bị mọi người trong nhà dùng ánh mắt trách cứ mà nhìn mình, trước kia cha mẹ luôn quan tâm đến cô, người nhà cũng đối xử với cô rất tốt.
Lấy cảm xúc của cô làm chuẩn, nhưng lúc này đây, bọn họ đều đã thay đổi.
Trong lòng cô mơ hồ cảm nhận được, ở trong lòng cha mẹ, người thân, cô hoàn toàn không so được với Lục Tấn.
Nghĩ đến đây, Quan Hinh càng thêm tức giận.
Ly hôn, ly hôn, nhất định phải ly hôn!Thái độ chống đối tiêu cực của Quan Hinh khiến người Quan gia rất sốt ruột.
Nhất định phải khiến con rể tới đón cô, không biết là có bao nhiêu phụ nữ muốn dụ dỗ Lục Tấn đâu.
Mẹ Quan chỉ có thể lén sau lưng con gái gọi điện thoại cho con rể, tất nhiên là không thể nói thẳng kêu hắn