Edit: KimLại thành công vượt qua một đêm, Nam Chi rất vui vẻ, nếu phải thức đêm, sau này sẽ không cao lên được.
Chỉ là thời điểm Nam Chi xuất hiện ở đại sảnh, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô bằng ánh mắt tràn đầy cảnh giác, bầu không khí bị kéo căng đến cực hạn, như thể giây tiếp theo sẽ đứt ra.
Con quái vật này sao ban ngày vẫn có thể xuất hiện, lại còn là bộ dạng của con người.
Bộ dạng đáng sợ đêm qua của cô khiến người ta không thể quên được.
Nam Chi nhìn các người chơi, số người lại ít đi, vết máu trên người bọn họ cũng ngày càng nhiều.
Đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, vẻ mặt tiều tụy lại căng thẳng.
So với bọn họ, đứa trẻ Nam Chi thật sự là không cùng đồng loại.
Toàn thân sạch sẽ khoan khoái, không có một chút tiều tụy nào, đặc biệt là đôi mắt, sáng ngời phản chiếu tất cả những gì có thể thấy được.
Khi Nam Chi ngồi lên ghế bàn ăn, trên trán mọi người nổi đầy gân xanh, khóe miệng căng thẳng co giật.
Dùng một loại ánh mắt cảnh giác và ghê tởm nhìn Nam Chi.
Nam Chi nhạy bén cảm nhận được, tâm trạng của bọn họ hôm nay càng trở nên tồi tệ hơn, hơn nữa giống như lại càng thêm căm ghét cô.
Nam Chi nghĩ thầm, là do bọn họ quá mệt mỏi, còn không được ngủ, nhất định là cảm thấy không vui.
Nam Chi tự lý giải, nếu có người không cho cô ngủ, cô cũng sẽ tức giận.
Nam Chi thấy quản gia lại mang cháo tới, lập tức giơ gấu bông lên, “Chú ơi, chú quản gia ơi, chú có thể giúp cháu làm cho bạn gấu bông một bộ quần áo được không.
”Quản gia đẹp trai đánh giá con gấu bông, “Nó không cần quần áo để che đậy cơ thể.
”Nam Chi, “Không, em ấy cần.
”Nam Chi kiên định nói: “Em ấy cần quần áo bảo vệ.
”Gấu bông quá cũ, bông bên trong đã không còn đều, vải bên ngoài cũng đã bị sờn, có chút cũ kỹ.
Nam Chi đã từng hỏi hệ thống ca ca, hỏi xem có thể nào thay lớp vải bọc bên ngoài của gấu bông hay không.
Hệ thống ca ca nói không được, nguyên nhân có thể là vì tích tụ linh hồn, nếu thay đổi, có thể sẽ mất đi khả năng tích tụ linh hồn.
Nam Chi không còn cách nào khác, chỉ có thể nghĩ cách bảo vệ gấu bông, mỗi ngày cô đều ôm gấu bông, vuốt ve gấu bông, lại giặt gấu bông sạch sẽ thơm tho.
Lớp lông bên ngoài đã có vài chỗ bị bong ra khiến Nam Chi rất lo lắng, cô không muốn gấu bông không còn tóc, không còn lông.
Mọi người nhìn đứa trẻ nói chuyện với quản gia, thoải mái tự nhiên mà đưa ra yêu cầu…Còn nói là không có quan hệ, không có quan hệ sao có thể tự nhiên như vậy được.
Không sợ quản gia sẽ giết cô sao?Không đúng, người ta là cùng một phe, tưởng tượng đến đêm qua, toàn thân người gõ cửa lại tê dại.
Đời này hắn sẽ không thể quên được những con mắt dày đặc khắp cơ thể đó.
Nhìn vài giây, phải mất cả đời để quên đi.
Quản gia nhìn Nam Chi, lại nhìn gấu bông, vậy mà lại gật đầu: “Được, có thể, xin chờ một lát.
”Mọi người:……Cô nói cô không có quan hệ, chúng tôi một chút cũng không tin.
Mọi người mệt mỏi nhìn bát cháo trước mặt, bọn họ hoài nghi đây có phải là đồ thừa của bọn họ ngày hôm qua hay không, hôm qua bọn họ không ăn, hôm nay lại bưng tới cho bọn họ?Tâm trạng vô cùng cáu kỉnh và suy sụp, thậm chí còn muốn bỏ cuộc, không muốn trải qua những ngày chịu tra tấn như vậy nữa.
Chết đi là xong chuyện.
Rốt cuộc thì thiên tài, người thật sự có ý chí kiên định rất hiếm, đại đa số mọi người đều là người bình thường, có vô số khuyết điểmĐối mặt với hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, giống như sóng lớn cuốn trôi cát, tàn khốc mà thu hoạch tính mạng.
“Tại sao, tại sao lại cho chúng tôi ăn loại đồ ăn này, ông đây sắp chết rồi, ngay cả một bữa cơm no cũng không có.
” Rốt cuộc vẫn có người không thể kiềm chế được.
Mệt mỏi và sợ hãi có thể khiến con người ta làm ra đủ thứ chuyện ngu xuẩn.
Cho dù có thể cảm thấy quản gia có sát khí, nhưng vẫn chọn cách khiêu khích, thậm chí là theo bản năng mà khiêu khích, có lẽ là vì quá khổ sở, quá muốn được giải thoát.
Quản gia lại lễ phép mà nói: “Thực xin lỗi, chỉ có loại đồ ăn này thôi, nếu anh không hài lòng, có thể tự đi tìm đồ ăn.
”“Mong người chơi hãy