Edit: KimMỗi ngày trôi qua là một cực hình, một ngày dài tựa một năm, thậm chí người ta còn bắt đầu sợ thái dương bắt đầu ngày mới.
Mỗi lần mở mắt ra, đều là nghĩ, người chết hôm nay sẽ càng nhiều hơn.
Trong lòng các người chơi lại càng lo lắng sợ hãi, trên đầu bọn họ như đang treo thanh kiếm Damocles, loại cảm giác của ngày tận thế làm mọi người run rẩy, tuyệt vọng.
Cách chọn người chết ngẫu nhiên thật sự làm người ta tuyệt vọng.
Trong bầu không khí áp lực và tuyệt vọng như vậy, trên mạng ngày càng có nhiều người có thiên hướng muốn giao nộp đồ ra.
Kéo dài thêm một ngày, sẽ càng có nhiều người phải chết hơn.
Dùng một đứa trẻ đổi lấy tính mạng của rất nhiều người, đây là một vấn đề nan giải, từ bỏ một người, hay là từ bỏ rất nhiều người.
Về phần người máy, thứ đồ đó không thể nghiên cứu được gì cả cho nên không cần rối rắm, điều rối rắm duy nhất là tính mạng của đứa trẻ.
Đó là một đứa trẻ, hơn nữa còn là một đứa trẻ còn rất nhỏ.
Có rất nhiều người nghĩ, nếu trò chơi có thể gi.ết chết người chơi, tại sao lại không giết đứa trẻ luôn đi, cứ nhất định phải bắt giao người ra.
Chẳng lẽ là bởi vì đứa trẻ đã thắng lợi trở về, lại còn mang theo người máy, làm trò chơi không vui, cho nên muốn tra tấn người ta.
Nếu mày đã lợi hại như vậy, tại sao lại không thể khiến đứa trẻ biến mất được, ngay cả một đứa trẻ cũng không thể bắt được, đúng là đồ bỏ đi.
Giết các người chơi khác thì dứt khoát lưu loát, sao, trò chơi còn muốn giảng về võ đức sao.
Mẹ nó, không thể hiểu được!Thậm chí đã có người bắt đầu oán trách đứa trẻ Nam Chi, nếu không phải cô mang người máy về, sẽ không có những chuyện sau đó.
Bởi vì quá sợ hãi cho nên oán trời oán đất, nếu không phải là đứa trẻ thì cũng là người khác.
Bảo mẫu nhìn những bình luận trên mạng, sắc mặt trở nên nặng nề khó coi, may mắn là đứa trẻ không biết chữ, bằng không nhìn thấy những dòng này cô sẽ chết mất.
Một đứa trẻ hoàn toàn không thể chịu nổi, cô quay đầu lại nhìn đứa trẻ đang ôm gấu bông, vươn cổ gác chân xem điện thoại.
Bảo mẫu không chút lưu tình cất điện thoại đi, dịu dàng hỏi: “Có đói bụng không, cháu muốn ăn món gì?”Nam Chi nghiêng đầu: “Bọn họ muốn cháu chết sao?”Nam Chi vẫn luôn học tập, đã có thể nhận biết được một số từ đơn giản.
Bảo mẫu biến sắc: “Không phải, mọi người chỉ đang chìm trong sợ hãi mà thôi.
”Nam Chi gật đầu, “Cháu biết, bọn họ quá sợ hãi.
”Bọn họ chỉ muốn được sống.
Người bọn họ mắng là cô, nhưng cũng không phải cô, hệ thống ca ca đã nói như vậy.
Cô chỉ là một đối tượng cụ thể để bọn họ phát tiết sợ hãi trong lòng mà thôi.
Thậm chí bọn họ còn không biết mình đang làm cái gì.
Hệ thống an ủi Nam Chi, khi bị ngàn người tố cáo, cũng chưa chắc là ngươi sai, chỉ là do lòng người phức tạp, mỗi người đều có mong muốn, lập trường của riêng mình.
Chưa thể nói là đúng hay sai.
Hệ thống còn nói: “Đây cũng được gọi là danh vọng, được nhiều người chú ý.
”Nam Chi tuy rằng không hiểu rõ lắm, nhưng cũng nghe lời ca ca.
Bảo mẫu thấy đứa trẻ cũng không quá để ý, có lẽ là vì còn quá nhỏ, chưa thật sự hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Không hiểu cũng tốt, ít nhất cũng không quá đau lòng.
Nam Chi ngửa đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn, “Dì ơi dì ơi, cháu muốn uống nước ô mai.
”Bảo mẫu: “Được rồi.
”Nam Chi theo sau bảo mẫu chờ uống nước ô mai, bảo mẫu nhìn đứa trẻ, mỉm cười với cô, trong lòng lại nặng trĩu.
Làm xong nước ô mai cho đứa trẻ, bảo mẫu nhìn thoáng qua đứa trẻ đang ngồi trên ghế uống nước ô mai, cô trở về phòng, đóng cửa lại gọi điện thoại.
“Tình hình hiện tại thế nào rồi, cứ dùng dằng như vậy không ổn đâu.
”Giọng Lý Ký Thuần rất mệt mỏi: “Chúng tôi đang nghĩ cách, việc cần làm bây giờ là kéo dài thời gian.
”Bảo mẫu: “Không được, việc cần thiết nhất bây giờ là củng cố lòng tin, dân chúng cần một liều thuốc an thần, mặc kệ thế nào cũng phải tỏ rõ thái độ.
”Lý Ký Thuần thở dài: “Cần phải có thời gian, chúng tôi cần thêm thời gian.
”Bảo mẫu không nhịn được hỏi: “Cuối cùng là các anh đang nghĩ cái gì vậy, có thể có cách nào, trừ phi….
Thức tỉnh người máy, hơn nữa còn nghe theo sự điều khiển của chúng ta.
”Lý Ký Thuần mơ hồ nói: “Có lẽ là có thể.
”Bảo mẫu nhất lời nghẹn họng, nhất