Edit: KimNam Chi đầu váng mắt hoa, vừa đói vừa khát, lại nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi cực độ của mọi người mà vẫn phải lên đường, cô chỉ đành âm thầm chịu đựng.
Cô suy yếu hỏi: “Ca ca, ta không phải là bác sĩ sao?”Hệ thống: “Là bác sĩ nha, ngươi sinh ra trong gia tộc ngự y Đỗ gia, tổ tiên đã hành nghề y nhiều đời.
”Nam Chi: “Còn bây giờ?”Hệ thống: “Xảy ra một số chuyện cho nên bị lưu đày, nguyên chủ là trưởng tử Đỗ gia, 6 tuổi, cùng cha và ông nội lưu đày tới Lĩnh Nam.
”Nam Chi: “Phạm phải lỗi lầm gì sao?”Hệ thống: “Câu chuyện này phải bắt đầu kể từ lúc các hoàng tử tranh đoạt ngôi vị hoàng đế….
”Đương kim hoàng đế mới lên ngôi được một năm, nhưng người tranh đoạt được ngôi vị lại là một vị hoàng tử mờ nhạt nhất trong số các vị hoàng tử, thật sự đã làm tất cả mọi người kinh ngạc.
Có rất nhiều gia tộc đứng sai phe.
Dù sao thì điều kiện của vị hoàng tử này cũng không tốt, mẫu thân chỉ là một cung nữ, cũng không có nhà ngoại hùng mạnh làm chỗ dựa.
Hắn đăng cơ hoàng đế rồi đương nhiên là muốn trả thù, có rất nhiều gia tộc vì chuyện này mà chịu tổn thất, nặng hơn là sụp đổ.
Cũng có những gia tộc sôi nổi muốn dâng nữ nhi nhà mình lên, xem như tỏ lòng trung thành, cũng là hy vọng nữ nhi có thể có được một vị trí nhỏ trong hậu cung, có thể sinh được hoàng tử thì càng tốt.
Hoàng đế cũng không thể không màng tư thái mà nhận lấy những nữ nhân này.
Trong số đó có một nữ tử tên Kỷ Vân Tú, là đích nữ của Trung Nghĩa hầu phủ.
Kỷ Vân Tú xinh đẹp như hoa, vốn đã định gả cho Nhị hoàng tử, nhưng Nhị hoàng tử đoạt ngôi thất bại, đã bị giế.t chết.
Trung Nghĩa hầu phủ không còn cách nào khác, chỉ có thể đem đích nữ dâng cho hoàng đế.
Đương kim hoàng đế là người trước nay chưa từng được coi trọng, từ nhỏ đã âm trầm lãnh đạm, thường xuyên bị người khác ức hiếp, huynh muội bắt nạt, phụ thân không để ý, mẫu thân lại chỉ là một cung nữ, một cung nữ chỉ biết vâng vâng dạ dạ, không được sủng ái.
Thậm chí một số công tử, tiểu thư của những gia tộc có công cũng khinh thường hắn.
Kỷ Vân Tú chính là một nữ tử xinh đẹp sáng chói lại kiêu ngạo, khi còn nhỏ, nàng cũng từng châm chọc hoàng đế, nói: “Nhìn ngươi không khác gì một con chó.
”Có lẽ là những lời này, hoàng đế vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, hắn nghiến răng nhìn nữ tử cao ngạo kia, nhìn nàng cao cao tại thượng lớn lên, trổ mã xinh đẹp như hoa như ngọc.
Sau khi bước lên ngôi vị hoàng đế, hoàng đế thuận miệng nói một câu, Trung Nghĩa hầu phủ lập tức đưa người vào cung, cũng không còn cách nào khác, rốt cuộc lúc trước bọn họ cũng đứng về phía Nhị hoàng tử.
Bây giờ Nhị hoàng tử đã chết, vì gia tộc, cần phải thuần phục tân hoàng.
Các nữ tử bị đưa vào cung, kém nhất cũng là một tài nữ, chỉ có duy nhất Kỷ Vân Tú chỉ là một cung nữ, còn bị sắp xếp tới địa phương vất vả nhất.
Giặt quần áo, chùi nhà xí, thân thể mệt mỏi rã rời, hơn nữa người ở tầng đáy tranh đấu rất khốc liệt, luôn có người tìm tới gây phiền toái.
Đặc biệt là các nữ nhân sau khi tiến cung trở thành phi tần, luôn thích đi đến trước mặt Kỷ Vân Tú thể hiện cảm giác ưu việt, dùng thủ đoạn khiến Kỷ Vân Tú quỳ xuống.
Vốn là mệnh hoàng tử phi, bây giờ lại là một cái cung nữ.
Mấu chốt là Hoàng đế cũng tới châm chọc nàng, châm chọc Kỷ Vân Tú giống một con chó.
Kỷ Vân Tú cũng đoán trước được cuộc sống sau khi vào cung sẽ không được tốt, nhưng không nghĩ tới sẽ khổ sở như vậy, ngày nào cũng mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần.
Tất cả mọi người đều biết hoàng đế chán ghét Kỷ Vân Tú, cho nên càng nâng cao đạp thấp, nhưng lần nào làm quá mức, hoàng đế sẽ lại trừng phạt những người này, thoạt nhìn giống như là đang báo thù cho Kỷ Vân Tú.
Nhưng lại châm chọc chán ghét Kỷ Vân Tú, khiến mọi người không biết được rốt cuộc hoàng đế là muốn thế nào.
Nếu Kỷ Vân Tú bị bệnh, bị thương, cẩu hoàng đế sẽ đưa thái y tới chữa trị, sử dụng những dược liệu quý hiếm nhất.
Mọi người cảm thấy hoàng đế rất hận Kỷ Vân Tú, muốn giữ Kỷ Vân Tú bên cạnh để tra tấn.
Luôn giao cho Kỷ Vân Tú những việc nàng không thể làm được, làm không xong lại bị cắt giảm đồ ăn.
Kỷ Vân Tú vẫn luôn kiên trì nhịn xuống, tôn nghiêm của nàng bị hoàng đế lăng trì, nàng biết hoàng đế là đang báo thù.
Nàng càng chịu khổ,