Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

314: Y Tế Thiên Hạ 14


trước sau


Edit: KimTrong lúc nhóm thổ phỉ đang giàn giụa nước mắt, người Đỗ gia đã chạy như bay chạy trốn, trên mặt đất bụi tung mù mịt.

Cứu mạng, mắt chúng ta bị mù rồi.

Còn nói mình là đại phu, đại phu cái gì, thấy chết còn không cứu!A, đôi mắt của bọn họ!Người Đỗ gia: người bệnh gì, người bệnh nào, không nhìn thấy!Chúng ta chỉ nhìn thấy một đám thổ phỉ muốn giết người, muốn chà đạp nữ nhân mà thôi, chạy, chạy mau.

Nam Chi chạy ở cuối cùng, nhìn thấy cái nồi to mà quan binh bỏ lại, cô suy nghĩ một giây đồng hồ, lập tức khiêng cái nồi to lên chạy theo người nhà.

Nhìn đến con mồi bỏ chạy, đám thổ phỉ tức giận muốn chết, lại càng thêm sợ hãi, sợ rằng đôi mắt sẽ bị mù, đôi mắt đau đến mức không thể mở ra được.

Bọn chúng muốn đuổi theo, nhưng cơn đau của đôi mắt ngăn bọn chúng đuổi theo đàn dê béo, càng phải chú ý tới đôi mắt của mình hơn.

Bọn họ làm nghề cướp giật, vậy mà lại bị loại thủ đoạn hạ đẳng này đánh ngã, nếu đôi mắt của bọn họ không thể chữa khỏi, liệu có bị những tên thổ phỉ khác trong trại thủ tiêu không?Ôi, đau mắt quá.

“Quay về trại, quay về trại….

” Đại đương gia hoảng sợ nói, không có ai là không sợ mắt mình xảy ra vấn đề.

Đứt tay đứt chân cũng không sợ bằng việc phải trở thành kẻ mù, trở thành kẻ mù rồi, sẽ không còn nhìn thấy thứ gì, cho dù còn tay còn chân thì có tác dụng gì.

Đại đương gia có rất nhiều kẻ thù, vừa là những người khác trong trại, vừa là quan phủ, nếu trại của bọn họ có một khe hở, thì sẽ bị quan phủ tiêu diệt sạch sẽ, biến thành công trạng của những viên quan đó.

Bởi vì bọn họ đã không còn năng lực cung cấp tiền tài cho những viên quan đó.


Mỗi lần đi diệt phỉ cũng đều là diễn, chỉ cần đưa đủ tiền là được.

Những thứ bọn họ có được là dùng mạng sống để giành lấy, mà những người đó, con trắng con đen đều muốn ăn hết, ăn cả hai đầu, đúng là quá đáng.

Chưa nói đến bên ngoài, chỉ tính trong trại, nếu hắn trở về trong tình trạng này, nói không chừng sẽ có người khiêu chiến vị trí trại trưởng này của hắn.

Hắn vẫn luôn sử dụng sức mạnh vũ lực tuyệt đối để áp chế đám huynh đệ trong trại, một khi hắn mất đi sức mạnh vũ lực, đám khốn kiếp đó còn không ra mặt sao?Đôi mắt sưng đỏ đau đớn, tâm trạng lo lắng nôn nóng.

Đại đương gia tức giận muốn chết, hận không thể ăn tươi nuốt sống tiểu tử thối kia.

Lại dùng thủ đoạn hạ đẳng như vậy, đáng giận, đáng giận….

.

Những tên thổ phỉ cùng xuống núi lần này cũng rất sợ hãi, bọn chúng bịt mắt lại, một lúc sau mắt ai nấy đều sưng húp, tròng mắt đỏ đậm.

Bầu không khí vô cùng u ám, vốn tưởng rằng chỉ là một chuyến xuống núi bình thường, cho dù có chết người cũng là chuyện bình thường, nhưng bây giờ thì………Liệu đôi mắt của bọn họ có bị mù không, nỗi sợ hãi không biết rõ là thứ tra tấn người ta nhất.

“Tam nhi đâu, tam nhi đâu?”Người Đỗ gia thở hồng hộc chạy trốn, phổi muốn nổ tung, rốt cuộc cũng có thể dừng lại, lão Bùi thị vội vàng hỏi cháu đích tôn.

Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một đứa trẻ đang ôm một cái nồi to cùng một túi đồ chạy về phía này, phía sau đứa trẻ không có thổ phỉ đuổi theo khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi.


“Mau, mau đi giúp cầm đồ.

” Lão Bùi thị đã lớn tuổi, phải chạy một quãng đường dài như vậy đã mệt đến mức mờ cả mắt, cả người lảo đảo thở dốc.

Chân Đỗ Kinh Luân nặng như bị rót chì tiến lên đỡ lấy đồ trong tay cháu trai.

Cường hóa nhân đôi của Nam Chi cũng sắp kết thúc, cũng không muốn thể hiện nữa mà đưa đồ trong tay cho thúc thúc.

Lão Bùi thị rất thương xót đứa trẻ, “Mau lên xe đi, nằm cùng phụ thân ngươi một lát.

”Nam Chi cũng không từ chốt, bước lên xe, đội ngũ tiếp tục đi về phía trước, sợ bọn cướp lại đuổi theo cho nên mọi người đều tăng nhanh tốc độ.

Đi được một quãng rất xa rồi, xác định thổ phỉ không có đuổi tới nữa, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, lần lượt ngã ngồi xuống đất.

Thậm chí nhị tỷ Đỗ Lệnh Tuệ còn bật khóc, chọc đại tỷ Đỗ Phương Nhã cũng không nhịn được mà rơi nước mắt, nghĩ lại vẫn thấy vô cùng sợ hãi.

Bọn họ, bọn họ thiếu chút nữa đã bị thổ phỉ giết.

Nam nhân ít nhất còn nhận một nhát dao mà chết, nhưng số phận của các nữ nhân lại càng thê thảm hơn, trở thành món đồ chơi sống không

bằng chết…….

Đám thổ phỉ đó rất hung ác, nữ nhân rơi vào tay bọn chúng sao có thể có ngày lành.


Đỗ Khang Bình nhìn cháu trai hỏi: “Ngươi vừa rải vôi bột đúng không?”Là một đại phu, Đỗ Khang Bình vừa nhìn đã biết thứ mà cháu trai dùng để rải vào mặt bọn cướp là thứ gì.

Vôi bột, vị cay, tính ấm, có độc, nhập vào gan, tỳ có tác dụng khử ẩm sát trùng, cầm máu giảm đau, ăn mòn thịt thối, uống vào dưới dạng viên dùng để cầm máu, chữa tiêu chảy.

Nếu thật sự là vôi bột, những thổ phỉ đó không biết cách điều trị, chất lỏng trong mắt phản ứng nhiệt với vôi bột, phải dùng thật nhiều nước mới có thể rửa trôi đi phần nhiệt này.

Để rửa mắt bằng nước, còn phải rửa dưới một dòng nước chảy, vôi bột có tính kiềm, rất có hại cho mắt.

Những thổ phỉ đó cần đi rửa sạch đôi mắt, cho nên mới không đuổi theo bọn họ.

Đỗ Khang Bình hỏi cháu trai: “Ngươi lấy vôi bột ở đâu ra?”Nam Chi lấy từ trong ngực ra một túi vôi nhỏ, “Ở trạm dịch, lúc ta đi ị có nhìn thấy cái này rải dưới mặt đất, cho nên ta đã hỏi xin nó.

”Dùng một cái răng nanh lợn rừng để đổi lấy, cái còn lại đã bị gãy.

Vôi bột có tác dụng hút ẩm khử trùng, ở dịch trạm có dùng cái này cũng là bình thường.

Làm sao mà đứa cháu trai này lại có thể nghĩ đến việc dùng vôi bột để làm việc này được chứ!Nam Chi giải thích nói: “Ta sợ lại gặp phải lợn rừng, có thể dùng cái này để rải vào mắt lợn rừng.

”Mọi người:……Đứa nhỏ này thật thông minh, nhưng cũng khó có thể hình dung, rốt cuộc là ngươi muốn gặp lợn rừng, hay là không muốn gặp lợn rừng?Đỗ Kinh Luân trầm ngâm một lúc, “Ngươi lại dùng cái thủ đoạn hạ lưu này……” Cũng chỉ có lưu manh đầu đường xó chợ mới dùng loại thủ đoạn này đi.

Nam Chi hỏi: “Thủ đoạn hạ lưu là cái gì?”Đỗ Kinh Luân: “…… Không màng đến võ đức, chỉ biết làm bừa, đánh lén, không đường đường chính chính, không quang minh lỗi lạc.

”Nam Chi ồ một tiếng: “Ta cũng không đánh lại nha, ta không biết võ công, không cần xét đến võ đức.

”Bây giờ cô cũng không phải là người trong giang hồ võ lâm.

“Tam nhi, đừng nghe tiểu thúc ngươi, ngươi làm rất đúng, đối mặt với bọn thổ phỉ giết người như ma, chúng ta có dùng thủ đoạn gì cũng đều đúng.


” Lão Bùi thị nói với Nam Chi.

“Đến cả các người lớn khi đối mặt với đám thổ phỉ còn không có cách, là tam nhi thông minh, bằng không tất cả chúng ta đã chết rồi.

”Đặc biệt là nữ quyến, chỉ mới tưởng tượng một chút thôi đã khiến lòng người rét run.

“Nương, con không có ý trách Thừa Tự, mà ngược lại, Thừa Tự thật sự rất thông minh, hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người.

” Đỗ Kinh Luân nhìn cháu trai.

“Thừa Tự, ta phát hiện sức lực và tốc độ của ngươi đều rất nhanh, ngươi làm như thế nào vậy?”Là vì cường hóa nha!Nhưng hệ thống ca ca nói không được nói ra.

Nam Chi chỉ có thể cười toe toét nói: “Gặp nguy hiểm ta sốt ruột cho nên sức lực mới lớn như vậy, có thể chạy rất nhanh.

”Cô chớp chớp đôi mắt trong veo.

Đỗ Khang Bình có chút tò mò nhìn cháu trai, thở dài nói: “Thế gian rộng lớn, chuyện lạ gì mà không có, trước kia đã từng có tình huống như vậy chưa?”Nam Chi nghiêng nghiêng đầu: “Không biết.

”Lão Bùi thị nói: “Mặc kệ như thế nào, đây cũng là chuyện tốt, đừng thấy tam nhi còn nhỏ, nhưng tam nhi có thể bảo vệ người nhà đấy.

”“Tam nhi, là ngươi đã cứu tỷ tỷ, cứu nữ quyến trong nhà, tam nhi, nãi nãi cảm ơn ngươi.

”Nam Chi có chút ngượng ngùng: “Chúng ta đều là người một nhà.

”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện