Edit: KimY quán Đỗ gia khai trương, nói đúng hơn là y quán của Phương gia, bây giờ bọn họ đã là Phương gia.
Nam Chi mang theo một chiếc giỏ nhỏ, cùng với những người bạn nhỏ mới làm quen được đứng trước cửa y quán, phân phát túi thơm đuổi muỗi miễn phí.
Đỗ gia mới đến, lại là mở y quán, mọi người có thể còn chưa tin tưởng.
Nam Chi đến từ thời đại tiêu dùng bùng nổ, cho nên cho dù chỉ mới là một đứa trẻ, thì cũng có thể nghĩ ra cách tặng những món quà nhỏ.
Giống như ở cửa tàu điện ngầm thường có người đưa khăn giấy, mọi người đều thích đồ miễn phí.
Dùng không trả tiền khiến người ta vui sướng.
Người Đỗ gia vốn muốn mời mọi người tới đây xem náo nhiệt một phen, có hát tuồng, múa, các hoạt động giải trí khác.
Vì thế Nam Chi cũng nêu ra ý kiến của mình, tặng các túi thơm đựng nhang đuổi muỗi.
Lĩnh Nam có núi có biển, chỉ duy có một thứ không tốt, đó là quá nhiều muỗi, da thịt Nam Chi non mềm, bị cắn một cái sẽ sưng to lên, rất ngứa, nếu không giăng màn, đuổi muỗi sạch sẽ, ngày hôm sau đầu sẽ sưng to như đầu heo.
Nam Chi nghĩ, phải bỏ tiền mời người tới đây biểu diễn, còn không bằng tặng đồ đâu.
Nam Chi nói: “Mọi người sẽ cảm thấy đồ của y quán chúng ta dùng rất tốt.
”Người Đỗ gia suy nghĩ, cuối cùng vẫn đồng ý, Đỗ gia mới đến nơi này, nếu có thể dùng món đồ nhỏ để hòa nhập được với mọi người, cũng khá tốt.
Vì thế lại phải tìm người làm túi thơm, nếu là hàng tặng miễn phí, cũng không thể làm quá tinh xảo được, tìm một nhóm phụ nhân biết khâu vá là xong.
Bởi vì có trả tiền công, cho nên Đỗ gia cũng thu hút được một nhóm phụ nhân tìm đến, rốt cuộc thì làm việc cho Đỗ gia cũng có thể kiếm được tiền.
Mà trước đó Đỗ gia cũng đã soạn sẵn lời thoại cho nhóm phụ nhân này đi truyền miệng, mọi người ít nhiều cũng biết người Đỗ gia là đại phu.
Còn có một người đọc sách, đáng tiếc là còn chưa tham gia khoa cử, bây giờ đã rời khỏi vùng đất của tổ tiên, cũng không thể tham gia khoa cử được nữa.
Nghe nói Đỗ Kinh Luân biết chữ, mọi người luôn tìm hắn nhờ viết thư từ gì đó, Đỗ Kinh Luân cũng không cự tuyệt.
“Đi ngang qua đừng bỏ lỡ, túi thơm đuổi muỗi, chỉ cần nhận, không cần trả tiền.
”Nam Chi giống như không biết xấu hổ là gì, há mồm ra hét to, thậm chí cô còn cảm thấy vui vẻ.
Vừa nghe có đồ miễn phí, người trên phố đều nhìn lại đây, Nam Chi được những ánh mắt này cổ vũ, lập tức cầm túi thơm giơ lên.
“Túi thơm nhang đuổi muỗi không cần trả tiền, thúc thúc bá bá, tỷ tỷ thẩm thẩm đại nương, có thể nhìn thử.
”“Tiểu tử, có thật là miễn phí không, không phải trả tiền sao?” Có phụ nhân không nhịn được hỏi.
Nam Chi lập tức đưa cho nàng một cái, chỉ vào y quán đằng sau, “Thẩm thẩm, nhà chúng ta vừa khai trương y quán….
”“Được, được….
.
” Phụ nhân rất vui vì nhận được đồ miễn phí, cho dù chỉ là một món đồ nhỏ nhưng cũng thật sự vui vẻ.
Những người khác thấy đúng thật là tặng miễn phí, một đám người vây lại, ghé vào ngửi ngửi, lẩm bẩm: “Còn rất thơm.
”Những đứa trẻ khác thấy vậy, cũng đi ra lấy túi thơm từ trong giỏ ra phát cho mọi người.
Cầm trên tay gói quà miễn phí, ai cũng chìm trong tiếng tỷ tỷ, đại nương, thúc thúc bá bá của đám trẻ con.
Nếu trên đường có người nào ăn mặc đẹp đi qua, cô sẽ còn chạy đuổi theo đưa túi thơm.
Người ta thấy Nam Chi là một đứa trẻ, làn da bị phơi nắng ngăm đen, cũng không nghĩ nhiều mà nhận lấy.
Người Đỗ gia:! ! ! Năng lực xã giao khủng bố của đứa trẻ khiến bọn họ cảm thấy thật đáng sợ.
Sao đứa trẻ có thể làm được, chuyện đưa những gói quà nhỏ, một mình đứa trẻ có thể xử lý được.
Ngược lại hai tỷ tỷ lại rất thẹn thùng, không quen ra ngoài làm việc, nhưng ở chỗ này cũng không có quy định cô nương trong nhà không được ra khỏi cửa.
Kinh thành có rất nhiều quy củ, nhưng tới nơi này rồi, gió cũng không thể thổi qua núi, những quy củ của kinh thành cũng không thể thổi tới đây được.
Sống trong cảnh nghèo khó, quy củ gì đó gạt qua một bên đi.
Biết bên này có đồ miễn phí, còn có người cố tình tìm đến để lấy.
Chỉ cần nhìn túi nhang chống muỗi, là có thể nhìn thấy y quán Phương gia được thêu trên túi.
Túi thơm được phát xong rồi, Nam Chi đặc biệt để lại cho đám bằng