Edit: KimNam Chi ngửi được mùi hương trong gió, mùi cỏ cây, mùi thơm của hoa, thậm chí cả mùi hôi của nấm.
Còn có cả mùi thối do quá trình lên men của lá cây, mùi tanh của động vật.
Thêm cả mùi của con người, mùi của pháo hoa.
Ngay cả khi Nam Chi bịt mắt, cô cũng có thể đến được trại của người Bách Việt.
Nam Chi một lần nữa hoài nghi mũi của mình có vấn đề, hệ thống ca ca nói, có một số danh hiệu có thể thăng cấp.
Nam Chi hỏi: “Mũi ta có phải đã biến thành mũi chó rồi không?”Hệ thống: “Có thể, dù sao đã có một cái miệng quạ đen, thêm một cái mũi chó thì có tính là gì.
”Nam Chi: “…… Ta sắp biến thành động vật nhỏ rồi sao?”Hệ thống: “Cũng khá tốt, áo giáp hợp thể.
”Nam Chi: “Ta vẫn là con người, vẫn là một bảo bảo sao?”Hệ thống: “Đúng.
”Bách Việt bao gồm rất nhiều bộ tộc, gọi chung là quần thể bộ tộc ở phương nam*.
(*Chú thích: là Việt Nam chúng ta thời xưa.
)Nam Chi tới một khu trại tương đối nhỏ, những người này nhìn thấy Nam Chi đều nở nụ cười, Nam Chi lấy đồ ra trao đổi với bọn họ.
Chỉ cần món đồ nào Nam Chi thấy hiếm lạ cô sẽ đều đổi, mọi người đều rất vui vẻ.
Người trong trại cũng tương đối thích những món đồ mà đứa trẻ mang tới, đặc biệt là một số món đồ hiếm lạ, Nam Chi giống như một tiểu thương gia, mang theo rất nhiều thứ, đồng thời cũng đổi được không ít thứ.
Tộc trưởng của bộ tộc này là một ông lão hút thuốc lá sợi, khuôn mặt già nua khắc đầy phong sương, nhìn Nam Chi nói: “Ngươi thường xuyên chạy vào trong núi thế này, người nhà ngươi không lo lắng sao?”Nam Chi gật đầu: “Không lo lắng, không lo lắng.
”Người nhà hoàn toàn không có ý kiến gì về việc cô chạy lung tung.
Tộc trưởng:……Người nhà của đứa nhỏ này cũng thật lớn gan, đứa trẻ còn nhỏ như vậy chạy loạn trong núi cũng mặc kệ.
Không giống người một nhà.
Tộc trưởng còn nói thêm: “Ngươi cảm thấy bộ tộc chúng ta mà xuống núi thì có thể kiếm sống được không?”Nam Chi vừa gặm trái cây của đại nương đưa cho, vừa nói: “Các ngài muốn làm buôn bán mặt hàng gì?”“Đặc sản vùng núi.
” Tộc trưởng nói, cũng không còn cách nào khác, con người muốn sống được thì đều phải ăn, dưới núi có một số thứ bọn họ cần.
Ví dụ như lương thực, trên núi căn bản không có lương thực, có thể trồng được một ít, nhưng phần lớn đều phải mua, trước đây còn có nhu yếu phẩm là muối.
Nam Chi ồ một tiếng, “Được nha, được nha.
”Tộc trưởng hít hai hơi thuốc lá, thở ra làn khói dày đặc, Nam Chi tránh xa khỏi tộc trưởng một chút, người lớn hút thứ thuốc này hoàn toàn không quan tâm đến người khác.
Nam Chi nói: “Nhà ta mở y quán, các ngài có thể tới tìm bọn họ giúp đỡ, ta cũng có thể giúp.
”Tộc trưởng nói: “Có thể bán muối không?”Mỗi lần đi ra ngoài mua sắm vật tư, đều phải đi mua muối, tiêu tốn rất nhiều tiền.
Nam Chi lặp lại lời của hệ thống ca ca: “Không được, chỉ những người được cấp phép mới có thể bán muối, nếu để người khác biết chỗ các ngài có hồ nước mặn, quan phủ sẽ tới lấy đi, đây đều là tài sản của triều đình.
”“Nước, khoáng sản đều là quặng, không được tự mình khai thác.
”Sắc mặt tộc trưởng lập tức trở nên khó coi, tộc trưởng chửi ầm lên, mắng triều đình lòng tham vô đáy, ở một mức độ nào đó, người Bách Việt còn không được xem là người dân của đất nước này.
Có rất nhiều người căn bản còn không có văn bằng tùy thân, không chịu sự khống chế của triều đình.
Nam Chi gặm trái cây, nhìn tộc trưởng gia gia mắng một hồi lâu, cuối cùng cũng dừng lại, cô nói: “Ai cũng phải ăn muối.
”Lão tộc trưởng biết, triều đình sẽ khống chế, một là vì kiếm được rất nhiều tiền, hai là loại đồ này chỉ triều đình mới được phép quản lý.
Nhưng bây giờ có thứ này trong tay, liền rất ghét cái quy định này.
Lão tộc trưởng dùng đôi mắt đã mờ đục nhìn Nam Chi, “Vậy ngươi cũng không được nói lung tung.
”Nam Chi nghiêng nghiêng đầu, “Ta đã nói cho người nhà biết.
”Lão tộc trưởng:???Nam Chi còn nói thêm: “Sẽ không nói ra đâu, bọn họ sẽ không nói ra.
”Lão tộc trưởng chỉ nói: “Ai mà biết được, tri phủ xét nhà, tri phủ diệt môn.
”Nếu