Edit: KimKỷ Vân Tú thật sự nhẫn tâm, thật sự nhìn Mục Quảng Bình ngâm mình trong cơn mưa tầm tã, cửa sổ và cửa ra vào đều đóng chặt, không thèm nhìn người dưới cơn mưa lớn.
Hắn thích dầm mưa tới khi nào thì tùy.
Nếu là Nhị hoàng tử, Kỷ Vân Tú tự nhiên sẽ cảm thấy đau lòng, về phần Mục Quang Bình, ngươi là ai, lăn đi!Hơn nữa lòng dạ Nhị hoàng tử ngay thẳng, sẽ không làm ra loại chuyện làm nhục nữ nhân, ở trên người nữ nhân tìm kiếm cảm giác ưu việt.
Có bệnh!Kỷ phu nhân nói: “Cũng được rồi, để hắn vào đi.
”“Dầm mưa một chút thì có gì là ghê gớm, mẫu thân, người không biết trong cung con sống thế nào đâu, ăn không đủ no, ngày nào cũng phải làm rất nhiều việc, chăm đệm của con lúc nào cũng ướt.
”“Buồn cười nhất chính là, đằng trước hắn có ý bảo người ta khinh nhục con, đằng sau lại trừng phạt những người khinh nhục con, người tốt người xấu hắn đều muốn làm.
”“Hắn làm như vậy, chỉ là vì muốn con khuất phục, muốn báo thù mà thôi.
”Hắn cho rằng làm chút chuyện này, thì ghê gớm lắm sao.
Mục Quảng Bình giết Nhị hoàng tử, còn nhục nhã tra tấn nàng.
Hắn chính là một con chó âm trầm, âm trầm trốn ở trong góc phòng, hung ác nham hiểm nhìn người khác, nhớ kỹ từng chút hận thù, từng sợi ân oán.
Người như vậy, không thể nhớ những điều tốt đẹp của người khác, chỉ nhớ thù oán với họ.
Nhị hoàng tử tuy rằng không thèm để ý tới người đệ đệ này, nhưng cũng chưa từng khinh nhục hắn, nhưng mà, Mục Quảng Bình lại rất hận Nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử là người đầu tiên bị giết.
Sau khi tiến cung, trải qua một ngày làm việc mệt mỏi, chịu đựng đủ loại người tới gây phiền toái, nàng nằm trong ổ chăm ẩm ướt, mà nghĩ, tại sao Mục Quảng Bình lại giết Nhị hoàng tử đầu tiên.
Cho dù là những người đã từng khinh nhục Mục Quảng Bình, đều chết sau Nhị hoàng tử.
Nhưng sau khi nhìn thấy các loại thủ đoạn đen tối và hèn hạ của Mục Quang Bình, Kỷ Vân Tú hiểu ra, là vì Nhị hoàng tử chính là ánh mặt trời, nóng bỏng sáng chói.
Sự tồn tại của Nhị hoàng tử sẽ khiến một số người khó chịu.
Hơn nữa, so với Mục Quảng Bình, Nhị hoàng tử càng thêm lóa mắt.
Lóa mắt đến mức làm người ta ghen ghét.
Đối với người bình thường, vui vẻ khi giúp đỡ mọi người, đối với người tài trí, cũng trọng người tài.
Sự tồn tại của Nhị hoàng tử, đối với Mục Quảng Bình mà nói, là một mối nguy hiểm.
Kỷ Vân Tú càng nghĩ, trong lòng càng thêm khinh thường Mục Quảng Bình.
Nàng vẫn muốn nói, Mục Quảng Bình giống như một con chó làm người ta chán ghét, hung ác, tỏa ra ác ý.
Kỷ phu nhân nghe nữ nhi nói, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ nói: “Con phải chịu khổ rồi, nhưng mà, bây giờ hắn là hoàng đế.
”Kỷ Vân Tú không kiên nhẫn mà nói: “Con đã nói rồi, con không kêu hắn dầm mưa, chuyện của hắn liên quan gì đến con.
”“Kỷ cô nương, cô nương ra ngoài khuyên chủ tử một câu đi.
” Thuộc hạ nhìn thấy hoàng đế thật sự đứng dưới mưa không nhúc nhích, người cũng ướt sũng trong mưa.
Sắc mặt giống như xác chết ba ngày, không thể tiếp tục như vậy được, đổ bệnh thì phải làm sao bây giờ!Thuộc hạ cũng biết tâm tư của chủ tử, chính là muốn đi vào quán trọ, muốn qua lại với Kỷ cô nương.
Hắn là hoàng đế, có nơi nào hắn muốn mà không thể đi, bây giờ lại phải dùng khổ nhục kế để lấy lòng một nữ tử.
Trong mắt thuộc hạ, hoàng đế có thái độ như vậy đã là không tồi, nhìn các nương nương trong cung mà xem, ai mà không muốn lấy lòng hoàng đế.
Vì vậy hắn đã lẻn vào quán trọ, để Kỷ Vân Tú mở miệng gọi người đi vào.
Kỷ Vân Tú tức giận cười lớn, trong lòng vừa bi phẫn vừa chán ghét, càng thêm hận Mục Quảng Bình.
Đừng thấy bây giờ Mục Quảng Bình đang đứng dưới mưa, một khi hắn làm chuyện gì, chung quanh sẽ có rất nhiều người thay hắn nói chuyện, tới gây áp lực cho nàng.
Giống như vì nàng mà hắn phải chịu khổ, rõ ràng là hành vi của hắn, tại sao bây giờ mọi người lại yêu cầu nàng.
Bây giờ Mục Quảng Bình là hoàng đế, ngôi vị cửu ngũ chí tôn.
Kỷ Vân Tú lười nói chuyện với người của Mục Quảng Bình, nói với Kỷ phu nhân: “Mẫu thân, nghỉ ngơi sớm một chút đi.
”Kỷ phu nhân chần chờ: “Còn Hoàng Thượng bên kia………”“Sẽ có người chăm sóc tốt cho hắn, hắn là hoàng đế.
” Kỷ Vân Tú đi rửa mặt, trước khi rời đi nói với Kỷ phu nhân: “Mẫu thân, quán trọ này vừa nhỏ vừa tồi tàn, không xứng nghênh giá Hoàng Thượng, mẫu thân, người cũng không muốn thất lễ với Hoàng Thượng chứ.
”“Mẫu thân……”Thuộc