Edit: KimMục Quảng Bình thấy Kỷ Vân Tú thích ăn đồ biển, ngày nào cũng làm đồ ăn theo thực đơn.
Cho tới nay thứ có thể khiến Kỷ Vân Tú có hứng thú rất ít, tựa hồ cái gì cũng không để ý, Mục Quảng Bình đã nghĩ rất nhiều cách dỗ nàng vui vẻ.
Nhìn thấy bây giờ nàng thích đồ biển, Mục Quảng Bình rất vui mừng, trên tấu chương khích lệ huyện lệnh kia vài câu.
Không phải bởi vì bá tánh có nơi dựa vào mà vui mừng, mà là bởi vì Kỷ Vân Tú vui vẻ, bởi vì đồ biển có thể khiến nàng vui vẻ.
Khu vực Lĩnh Nam cách kinh thành quá xa, lại nghèo cho nên thuế thu được cũng ít, còn có bộ tộc Bách Việt không chịu sự chi phối của triều đình, không thuộc về triều đình.
Có muốn đánh, cũng căn bản không đáng, thuộc về địa phương lười để tâm đến.
Mục Quảng Bình nói với Kỷ Vân Tú: “Nếu nàng thích thứ này, ta sẽ bảo bọn họ giao hàng đúng hẹn.
”Kỷ Vân Tú dừng một chút, chỉ nói: “Không cần, quá tốn công, không đáng.
”“Đáng giá, nàng thích là đáng giá.
” Mục Quảng Bình không chút suy nghĩ nói, lại khiến Kỷ Vân Tú cảm thấy ghê tởm.
Nàng sợ mình quá chú ý tới hải sản, sẽ khiến Mục Quảng Bình chú ý tới Lĩnh Nam bên kia….
.
Phải biết rằng Đỗ gia còn ở bên kia….
.
Kỷ Vân Tú lạnh lùng nói: “Không cần, gần đây ta đã ăn quá nhiều hải sản, có chút ngấy, không cần đưa hải sản tới nữa.
”Mục Quảng Bình ôn tồn nối: “Được, nàng muốn ăn thứ gì cứ nói với ta.
”Ở trước mặt Kỷ Vân Tú, Mục Quảng Bình trên cơ bản sẽ không gọi mình là hoàng đế, tự xưng trẫm.
Nhưng Kỷ Vân Tú cũng không hề cậy sủng mà kiêu, nghiêm khắc tuân thủ quy củ trong cung, cẩn thận khiêm tốn tạo khoảng cách giữa thần tử với hoàng đế.
Cho dù Mục Quảng Bình có muốn thu hẹp khoảng cách, nhưng Kỷ Vân Tú không phối hợp, Mục Quảng Bình cũng không thể làm được.
Hơn nữa, Mục Quảng Bình cũng sợ nàng sẽ chạy trốn, hoặc trốn không thoát sẽ tìm tới cái chết.
Đối mặt với Kỷ Vân Tú, Mục Quảng Bình cảm thấy rất sợ hãi, cảm thấy mình căn bản không bắt được nàng, cho dù có bắt được nàng rồi thì cũng giống như nắm cát trong lòng bàn tay, từ từ mất đi.
Mặc kệ nàng hận hắn.
Chỉ cần người vẫn ở bên cạnh hắn là tốt rồi.
Rõ ràng là hoàng đế, nhưng trong lòng Mục Quảng Bình vẫn là một mảnh cô độc, chẳng có gì cả.
Là hoàng đế, hắn lại cảm thấy mình vẫn là cỏ dại, vẫn sẽ chết vì cơn gió cô đơn không có ai quan tâm.
Có lẽ Kỷ Vân Tú là đền bù cho tuổi thơ ảm đạm, không màu sắc của Mục Quảng Bình.
Đỗ gia phát triển Lĩnh Nam đi lên bằng tốc độ cực nhanh.
Đỗ gia là gia tộc hạnh lâm chữa bệnh cứu người, bây giờ lại trị được một loại bệnh, một loại bệnh đã khắc sâu vào xương tủy, khắc sâu vào sinh mệnh của bá tánh trong thiên hạ!Bệnh nghèo!Đỗ gia ngoài việc làm hải sản, mở y quán, còn dẫn theo bá tánh lên núi khai hoang, trồng cây lương thực, trồng củ cải đường điều chế đường, tu sửa đường xá….
Vui sướng làm giàu, dưới loại tình huống này, lại cần thêm nhiều người…Người sao, khẳng định là có, những cá thể dựa vào nông nghiệp dựa vào ý trời mà kiếm cơm rất yếu ớt.
Một khi bị lũ lụt hoặc hạn hán thì rất dễ bị mất mùa, người mất đi tất cả sẽ trở thành lưu dân, những lưu dân này chính là mục tiêu của Đỗ Kinh Luân.
Mặc kệ là dỗ dành hay lừa đảo, hoặc là mua về, càng có nhiều người tới vùng đất cằn cỗi này càng tốt.
Một khi đã phát triển, việc Đỗ Kinh Luân phải làm là đả thông Lĩnh Nam và Trung Nguyên.
Vốn dĩ huyện lệnh nhìn thấy Lĩnh Nam đi lên còn rất vui mừng, đặc biệt là hoàng đế còn khích lệ hắn trên tấu chương.
Nhưng huyện lệnh lại thấy danh tiếng Đỗ gia ngày càng bành trướng ở Lĩnh Nam.
Đặc biệt là thấy Đỗ gia có một đội quân hùng mạnh, nhưng lại nói lý do với bên ngoài là dùng để đi đưa hàng hóa.
Có một số loại hải sản đúng là thật sự phải đưa đi xa, cần có một số thanh niên cường tráng đi đưa hàng hóa.
Huyện lệnh:……Được rồi, ta tin!Nhưng ngươi thu thập lưu dân khắp nơi về là có ý gì?Đem lưu dân tới đây khai núi phá đá, ngươi lại muốn làm gì?Huyện lệnh đã mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng lắm, ở nơi này, một bá tánh bình thường có thể không biết huyện lệnh là ai, nhưng tuyệt đối đều biết trưởng thôn làng chài nhỏ.
Trưởng thôn kia còn đầy ẩn ý nói với hắn, tất cả