Edit: KimNếu thật sự đánh tới, binh lính triều đình có thắng được không?Hơn nữa bá tánh trong thành bây giờ chỉ biết tới Phương gia.
Thiên thời địa lợi nhân hoà, con mẹ nó bị chiếm hết, triều đình không chiếm được một cái nào.
Đại thần khâm sai lo lắng sốt ruột mà rời đi rồi, vì để diễn cho trót, còn mang về một số loại hải sản, con mẹ nó còn rất đắt.
Đại thần khâm sai nghi ngờ mình đã bị hố, giống như một du khách bị bắt chẹt ở khu danh lam thắng cảnh.
Chắc chắn hắn không thể mang thứ này về được, hoàng đế mà nhìn thấy sẽ càng tức giận, chỉ có thể bán rẻ lại cho thương nhân khác.
“Cứ như vậy mà thả hắn đi sao, hắn quay về rồi nhất định sẽ bẩm báo tình hình thực tế của Lĩnh Nam.
” Huyện lệnh và Đỗ Kinh Luân cùng một nhóm mưu sĩ đứng trên núi cao, nhìn xuống đoàn người của đại thần khâm sai.
Đỗ Kinh Luân cười nói: “Phú quý không về quê, giống như mặc gấm đi dạo ban đêm, thực lực của Lĩnh Nam đủ mạnh rồi, cũng nên chọc giận một số người.
”Đánh hay không đánh, Lĩnh Nam đều không thiệt hại gì, hành quân xa như vậy, hao phí rất nhiều quân trang, hơn nữa người bình thường còn không thể thích ứng được thời tiết ở Lĩnh Nam.
Nhưng nếu không đánh, quyền thống trị Mục Quảng Bình sẽ bị lung lay.
Hắn trở thành cái gai mắc ngang cổ họng Mục Quảng Bình.
Một cái gai đau đớn không thể rút ra được.
Mưu sĩ vuốt râu nói: “Chủ công nói đúng, để toàn thiên hạ biết tới Lĩnh Nam, lay động lòng dân, không cần đánh cũng thắng.
” Đỗ Kinh Luân nói: “Tiếp tục thu nạp lưu dân đi, dù sao thì chúng ta cũng đang thiếu người.
”Những người có mặt cong môi cười, dù có bao nhiêu người đi nữa, trong mắt chủ công đều là đang thiếu người, luôn có đủ loại công việc cần người làm, thêm người, thêm người, ngày nào cũng phải thêm người.
Nhưng mà bá tánh bình thường cũng chỉ muốn có việc làm, mà công việc này cũng không phải là lao động khổ sai, được ăn ngon, còn kiếm được tiền.
Bây giờ Lĩnh Nam nhìn có vẻ rất thịnh vượng, sinh ra đủ loại đồ vật, nhìn thì có vẻ Phương gia kiếm được rất nhiều tiền, nhưng trên thực tế càng kiếm được nhiều thì càng tiêu nhiều.
Lĩnh Nam biến hóa lớn được như vậy đều là nhờ vào tiền của mà có, kiếm được bao nhiêu thì lại tiêu ra bấy nhiêu, số tiền phải bỏ ra tăng lên mỗi ngày.
Cứ như vậy, tài phú đều bị chủ công lấy ra hết.
So với triều đình bỏ mặc Lĩnh Nam, Phương gia thật sự là vị cứu tinh của người dân Lĩnh Nam.
Nếu có thể khiến dân chúng sống tốt thì dân chúng liền ghi nhớ, thay vì nhớ đến hoàng đế xa tận cuối chân trời, hoàn toàn không có chút khái niệm nào về hoàng đế.
Đại thần khâm sai về tới kinh thành, nhất nhất báo cáo những gì mắt thấy tai nghe ở Lĩnh Nam.
Sắc mặt Mục Quảng Bình cực kỳ khó coi, hất đổ hết đồ trên bàn xuống đất, bùm bùm văng đầy mặt đất.
Tiện dân, tiện dân!Đúng như Đỗ Kinh Luân dự đoán, Mục Quảng Bình rất tức giận, hắn không chỉ hận Đỗ gia, mà còn hận những tiện dân đi theo Đỗ gia.
Hắn nhận mệnh trời trở thành đế vương, là thiên tử, những người này dám làm phản.
Thậm chí Mục Quảng Bình còn tức giận hơn so với tưởng tượng, hắn còn chưa đăng cơ được mấy năm, đã xảy ra chuyện như vậy.
“Giết, giết hết, giết hết tất cả đám người Lĩnh Nam.
” Phản ứng đầu tiên của Mục Quảng Bình là muốn san bằng Lĩnh Nam, giết hết toàn bộ người Lĩnh Nam không còn manh giáp.
Phải dùng máu của Lĩnh Nam nói với người trong thiên hạ, một khi khiêu chiến quyền thống trị của hoàng đế, sẽ có những bài học đẫm máu.
Đại thần khâm sai thở dài: “Hoàng Thượng, không dễ đánh, đầu tiên khoảng cách giữa Lĩnh Nam và kinh thành là ba ngàn dặm, hao phí rất nhiều vật chất, thứ hai….
.
”Lòng dân bên kia đã đổi hướng.
Kẻ thống trị có kẻ thù uy hiếp tới quyền thống trị là chuyện bình thường, không thể nói ngồi vào vị trí hoàng đế có thể kê cao gối mà ngủ được.
Tuy rằng đại thần khâm sai có thể hiểu được tại sao hoàng đế lại tức giận, nhưng tức giận đến mức này vẫn rất khó hiểu.
“Hay là triệu hồi Đỗ gia về kinh thành trước, đặc xá tội cho Đỗ gia.
”Lúc này cần phải dụ dỗ, không thể ngay từ đầu đã đẩy đối phương về phía đối lập được.
Mục Quảng Bình nhìn đại thần bằng đôi mắt nham hiểm hung ác, “Ngươi muốn trẫm thỏa hiệp bọn chúng sao?”Thỏa hiệp với người mà hắn đã trị tội, Mục Quảng Bình không chịu nổi, sự kiêu ngạo của hắn không cho phép hắn làm như vậy.
Đại thần: Ờ, ừ…Tính tình hoàng đế thật là thất thường, cẩn thận nghĩ lại, người cũng là do người thả, có