Edit: KimVạn Nhĩ Nhĩ nói lời cảm tạ: “Cảm ơn chú.
” Mặt mày hắn hơi nghiêm lại, chú Diệp thế này, còn cha hắn…Nam Chi mở ra hộp, bên trong là một số kẹp tóc cùng dây buộc tóc, những chiếc kẹp tóc được đính kim cương màu sắc rực rỡ, buộc tóc đáng yêu, điểm xuyến đá quý, đính hình động vật nhỏ, vừa đáng yêu vừa giảm bớt nét già dặn của đá quý.
Nam Chi nhìn một hộp tràn đầy này, vừa tinh xảo vừa đáng yêu, có vẻ như những thứ này được sử dụng hằng ngày, vừa ném vừa hỏng, cho nên mới chuẩn bị nhiều như vậy.
Nam Chi cười với Diệp Nghiên Sơn, lộ ra hàm răng trắng như gọi kê, khuôn lợi hồng hào, “Cảm ơn cha.
”Của Vạn Nghiên Nghiên là mấy đóa hoa nhí đáng yêu, các loại cỏ bốn lá, cũng rất đẹp, nhưng so với hộp của Nam Chi thì những thứ này có vẻ đơn điệu hơn, tuy rằng xếp chung trở thành một cụm hoa, rất phồn thịnh.
Nhưng mà trẻ con có tính hay so sánh, lại nhìn thấy của mình kém hơn so với hộp của Nam Chi.
Vạn Nghiên Nghiên nhìn đồ trong hộp của Nam Chi, lại nhìn hộp ở trước mặt, ngây thơ thuần khiết nói: “Cái của chị trông đẹp hơn.
”Lời cô bé vừa nói ra, lập tức khiến bầu không khí trở nên xấu hổ, đặc biệt là Vạn Mộng Lâm, người ta tặng quà còn làm trò khó coi.
Vạn Nghiên Nghiên cầm chiếc hộp của mình, chạy đến chỗ Nam Chi hỏi: “Chị ơi, em đổi với chị được không?”Nam Chi nghiêng đầu, hiện tại lại xảy ra giống như trong cốt truyện, Vạn Nghiên Nghiên luôn thích đổi đồ của cô, nhưng Tuyết Lị cũng thích mà.
Nam Chi nói thẳng: “Không được, chị cũng thích, không đổi.
”“Nghiên Nghiên, không thể vô lễ như vậy.
” Vạn Mộng Lâm không thể không nói với con gái, xấu hổ đến mức lông tơ trên lưng cũng dựng lên, ngứa ngáy vô cùng.
Vạn Nghiên Nghiên có chút khó hiểu, nhưng nghe lời không nói nữa, chỉ là khuôn mặt nhỏ tràn đầy thất vọng và buồn bã, đôi mắt ngấn lệ, trông vừa đáng thương lại đáng yêu.
Hiểu chuyện lại không ầm ĩ.
“Khụ …” Diệp Nghiên Sơn ho một tiếng, Nam Chi nhìn về phía cha, hỏi: “Cha, cha muốn con đổi với em Nghiên Nghiên sao, chỉ cần cha nói con đổi, con sẽ đổi.
”“Ách…” Diệp Nghiên Sơn không thể nói được lời đổi nữa, đối diện là ánh mắt trong veo sâu thẳm của con gái, xen lẫn chút thất vọng, khiến hắn nhớ tới những lời ở trước nhà trẻ.
Một bên là người phụ nữ hắn có hảo cảm nhưng chưa kết hôn, một bên là con gái ruột.
Người bình thường khẳng định sẽ ủy khuất cho con gái của mình một chút, phải đem thứ chưa có được nắm vào trong tay, xác định những thứ chưa xác định.
Nhưng…Diệp Nghiên Sơn xoa giữa hai hàng lông mày, nói với Vạn Nghiên Nghiên: “Nghiên Nghiên, là vì không biết cháu thích cái gì, cháu thích cái gì cứ nói với chú, lần sau chú tặng cháu thứ cháu thích.
”Vạn Mộng Lâm quả thực là mồ hôi đầy đầu, trong lòng có cảm giác không nói nên lời, cảm thấy xấu hổ, nhưng trong lòng không khỏi nghĩ, nếu thật sự cô có tương lai với Diệp Nghiên Sơn, hắn có thực sự có thể đối sử tốt với Nghiên Nghiên, mà không bất công không?Nhìn con gái cố nén khóc thút thít, Vạn Mộng Lâm vô cùng tự trách.
“Em gái, anh cho em, đừng khóc.
” Vạn Nhĩ Nhĩ đem hộp của mình nhét vào lòng em gái, an ủi em gái đang cảm thấy mất mát.
Cha con Diệp Nghiên Sơn ở bên cạnh, thật giống như người ngoài cuộc, rõ ràng là tặng quà, nhưng lại đem đến mưa rền gió thảm.
Thật là tốn công vô ích, tốn tiền lại thu được oán trách.
Nam Chi ôm hộp, bất luận thế nào, cô cũng không đưa đồ của mình cho kẻ khác.
Tuyết Lị chính là như vậy, sau khi bị cha ép buộc đổi quà với Vạn Nghiên Nghiên, sau này Vạn Nghiên Nghiên luôn muốn đổi đồ với cô.
Cô nhìn cha, lại nghĩ đến lời hệ thống nói, đến bên tai cha, nhỏ giọng tụng, giọng nói non nớt, lại giống như ác ma nói nhỏ: “Cha, cha chính là chó liếm, liếm, liếm, nhưng cuối cùng chỉ còn lại hai bàn tay trắng.
”Diệp Nghiên Sơn:??!!“Con ở nhà trẻ học cái gì vậy?” Diệp Nghiên Sơn sợ ngây người.
Là hệ thống ca ca nói nha, vẻ mặt Nam Chi ngây ngô cùng khó hiểu hỏi lại: “Cha, chó liếm là cái gì?”Diệp Nghiên Sơn: “…… Không phải từ ngữ tốt đẹp gì, không được nói bậy.
”Bị con gái hình dung thành hình ảnh hèn mọn, chó, liếm, trong lòng Diệp Nghiên Sơn cực