Trong hậu cung này không có tình cảm ấm áp thực sự, cho dù có ấm áp cũng là vì dựa vào quyền lợi của nhau.
Nuôi con đã phiền, nhưng không có con còn phiền hơn.
Sở dĩ trong hậu cung có rất nhiều nữ nhân như vậy, chính là vì hoàng đế cần con nối dõi, nếu ngay cả hài tử cũng không có, chính là lúc triều thần công kích hoàng đế bạo quân!
Tim Hiền phi đập thình thịch, trong lòng không khỏi sợ hãi tuyệt vọng, khàn cả giọng hét lên: “Mau đi mời thái y, nhanh lên, nhanh lên.”
Lại yêu cầu cung nữ xử lý giường đệm sạch sẽ, cho dù giường đệm đã được thay sạch sẽ, cũng mau chóng bị đứa trẻ nôn mửa, tiêu chảy làm bẩn.
Thái y vừa vào phòng đã ngửi thấy mùi, sắc mặt trở nên trầm trọng, chưa cần bắt mạch, chỉ cần nhìn sắc mặt đứa nhỏ cũng có thể thấy được tình hình không ổn.
Thái y hành lễ một cái, nhanh chóng bắt mạch, mặt mày càng thêm nghiêm túc, vội vàng chuẩn bị nước muối bón cho đứa nhỏ, tiêu chảy, nôn mửa khiến cơ thể mất nước trầm trọng.
Công chúa bị bón nước vẫn phun ra, vẻ mặt thái y trầm trọng nói: “Tiếp theo, cần phải thêm nước.” Ông ta cũng châm kim vào.
“Nương nương, bẩm báo Hoàng Thượng đi.” Thái y trầm mặt nói với Hiền phi.
Thân thể Hiền phi lung lay hai cái, được người đỡ, nàng bắt lấy tay cung nữ, run nhè nhẹ, “Đi, đi bẩm báo Hoàng Thượng.”
“Thái y, cứu nó, cứu lấy con ta.” Hiền phi nghẹn ngào, “Rốt cuộc con ta làm sao vậy?”
Làm sao vậy?
Khó khăn!
Trong lòng thái y phát sầu, buổi trực ban hôm nay quả là xui xẻo, trong hậu cung này tổng cộng có hai đứa trẻ, hiện tại một đứa…
Nhất định là bị liên lụy!
Thử thách nghề nghiệp thật lớn.
“Hoàng Thượng.” Lý Trung Toàn tựa vào cửa, nhỏ giọng gọi.
Trong tẩm cung không có động tĩnh, một lát sau truyền đến tiếng sột soạt, Huệ Đế lạnh lùng nói: “Chuyện gì.” Giọng điệu không kiên nhẫn.
"Có người từ Vĩnh Xuân Cung tới, công chúa bên kia đã xảy ra chuyện, họ nói có chút nghiêm trọng, thái y đều đi qua rồi.”
Huệ Đế lập tức nhíu mày: “Lại có chuyện gì sao?"
Ban ngày đứa bé kia còn cùng mình nói chuyện, buổi tối liền có chuyện?
Chẳng lẽ trẫm thật sự giống như lời đám loạn thần tặc tử đó nói, là Thiên Sát Cô Tinh, không có con cháu nối dõi tông đường, tới gần mình sẽ chịu bất hạnh?
Trên mặt Huệ Đế không giấu được vẻ bất mãn cùng cáu kỉnh, càng nhiều hơn là cảm giác phẫn nộ cùng bi phẫn, hắn cong khóe miệng cười lạnh, hắn nhất định sẽ ngồi vững ở vị trí này, làm cho bọn họ khó chịu.
Giết từng tham vọng của bọn họ.
“Vào thay quần áo cho trẫm.” Huệ Đế muốn đi xem một chút.
“Hoàng Thượng giá lâm.”
Huệ Đế bí mật đến Vĩnh Xuân Cung với khí thế sắc bén, Hiền phi hành lễ với tinh thần mất tập trung, vẻ mặt xác thực là hoảng hốt.
Nàng bật khóc, rất chật vật, rơi lệ hoàn toàn không có chút mỹ cảm, giọng nói u oán đau đớn: “Hoàng Thượng, hài tử, hài tử……”
Huệ đế cũng không thèm nhìn nữ nhân này, đi ngang qua Hiền phi vào phòng, vừa tiến vào, liền ngửi thấy mùi, cũng không có ghét bỏ mùi này, mà là đứa trẻ vẫn đang tiêu chảy, nôn mửa, tất cả đều muốn lấy mạng.
Hắn bước nhanh về phía mép giường, nhìn thấy đứa nhỏ vàng vọt, hôn mê bất tỉnh, vừa tiêu chảy, vừa nôn mửa, cơ thể co giật, làm người ta không nỡ nhìn thẳng.
Huệ Đế thấy vậy, quai hàm gắt gao cắn chặt, ánh mắt sắc bén nhìn đứa trẻ trên giường.
Thực sự vô dụng.
Bực bội khiến huyệt Thái Dương của Huệ Đế nhảy lên thình thịch, đầu lại như muốn đau, hắn hít sâu một hơi, xoay người ra khỏi phòng.
Sắc mặt hắn hờ hững mà lãnh đạm, một khuôn mặt hiện lên dưới ánh lửa chập chờn, lạnh lẽo, khiến người ta sợ hãi.
Hắn thậm chí cũng không hỏi một tiếng đứa trẻ đã xảy ra chuyện gì, chỉ ngồi đó bất động, so với rít gào chất vấn còn làm người ta sợ hãi hơn.
Tim Hiền phi đập như sấm, thân thể nàng giống như rơi xuống vực sâu tăm tối và lạnh lẽo vô biên.
Xong rồi, nàng xong rồi, nếu không có đứa con, Huệ Đế sẽ không bỏ qua cho nàng, nếu đứa trẻ không giữ lại được, một chậu nước bẩn này nhất định sẽ hắt lên người nàng.
Rõ ràng buổi sáng đứa trẻ còn khỏe mạnh, sao lại đột nhiên như thế này?
Nhất định là, nhất định là có người đầu độc đứa trẻ, nhất định là phải có ai đó làm gì đứa trẻ.
Hiền phi cắn chặt môi, ánh mắt thẳng tắp mà nhìn chằm chằm vào trong phòng, bên kia, thái y đang bận rộn chữa trị cho đứa
trẻ.
“Hoàng Thượng vạn an.” Hoàng Hậu vội vàng đi tới, quần áo đơn giản, nhìn đến hoàng đế, vội vàng hành lễ, ngay sau đó hỏi Hiền phi, “Hài tử như thế nào?”
Hiền phi cười khổ: “Hồi nương nương, không tốt lắm.” Nàng nhìn vào trong phòng, đôi tay gắt gao đan chặt vào nhau.
“Sẽ tốt thôi, nhất định sẽ không sao.” Hoàng hậu nhẹ nhàng trấn an.
Lời nói vô dụng như vậy, Hiền phi cũng không nghe vào.
“Hoàng Hậu……” Huệ Đế đột nhiên lên tiếng, Hoàng Hậu vội vàng trả lời: “Thần thiếp ở……”
Ngữ khí hắn đạm bạc nói: “Chuẩn bị tuyển tú đi.”
Hậu cung cần những nữ nhân có thể sinh con, hắn muốn giải quyết vấn đề con cái.
Bọn họ nói hắn không có con nối dõi, vậy tuyển tú đi, sẽ luôn có nữ nhân có thể sinh con.
“Được.” Hoàng hậu sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng nói: “Thần thiếp lập tức chuẩn bị.
Huệ Đế nhìn nữ nhi trong phòng, “Trẫm hy vọng, hậu cung có hài tử sinh ra, không cần phải lặng lẽ chết non.”
Trong lòng Hoàng Hậu rùng mình, đây là đang đánh vào mình sao?
Tuyển tú?
Vẻ mặt của Hiền phi hơi sững sờ, nữ nhi bên trong sống chết còn chưa chắc chắn, hoàng đế đã từ bỏ đứa trẻ và định tuyển tú.
Thêm nhiều nữ nhân vào cung, mỹ nữ đẹp như hoa, hoàng đế càng không đoái hoài gì đến nàng, nàng không còn hài tử để hoàng đế để ý đến.
Nam nhân, đặc biệt là nam nhân làm hoàng đế, lãnh khốc vô tình đến mức làm người ta sợ hãi, dưới lòng bàn chân của Hiền phi như sinh ra băng dính chặt lấy nàng, lạnh lẽo, cảm giác ớn lạnh lan khắp cơ thể dọc theo lòng bàn chân của nàng lan ra toàn thân.
Tại nơi này nói đến việc tuyển tú, chính là giết người.
Nàng xong rồi, xong rồi!
Trừ phi, trừ phi……
Tim Hiền phi đập như sấm nhìn vào trong phòng, trừ phi nữ nhi không có việc gì, có thể sống sót, nàng mới có chỗ sinh sống.
Nhưng liệu đứa trẻ có thể sống sót?
Chỉ cần thái y không trực tiếp nói ra, còn có hy vọng, trong lòng Hiền phi thầm cầu nguyện.
Tuyệt vọng nắm lấy một cọng rơm đang dần chìm xuống.
Nhìn thấy bộ dạng này của Hiền phi, Hoàng Hậu nâng tách trà lên uống, che đi khóe miệng nhếch lên mang nét châm biếm. Hiền phi là dựa vào hài tử, nhưng hiện tại hài tử cũng không còn.
Cũng không biết, ai trong hậu cung đã ra tay, Thục phi, Đức tần, hay là Lý quý nhân……
Quá nhiều, những người này đều bị Hiền phi dùng hài tử để gọi Hoàng Thượng từ trong cung của phi tần, phỏng chừng là bây giờ những nữ nhân này, đã sớm muốn tới đây mà cười nhạo.
Chỉ sợ chính Hiền phi cũng không thể xác định được là ai đi.
Thật là ngu xuẩn!
Chỉ cần có một cái hài tử, hoàng đế sẽ không bao giờ quên, còn một hai phải lợi dụng hài tử gây thù chuốc oán thêm cho mình.
Đó chính là lòng tham, luôn muốn nhiều hơn, kéo theo bao nhiêu hận thù, trực tiếp chĩa mũi nhọn về phía hài tử.
Hoàng hậu cau mày, những nữ nhân này, cũng đừng nên duỗi tay đến trên người con của nàng.
Trong cung điện như bị con thú khổng lồ nuốt chửng, bao nhiêu con mắt đang mở to nhìn theo, đầy ắp những cung bậc cảm xúc, lại giống như một con linh cẩu ăn thịt, hôi hám, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào con mồi, chực chờ vây lên.
Truyện convert hay :
Tu La Đan Đế