Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

68: Người Cha Bất Công 31


trước sau


Edit: KimDiệp Nghiên Sơn không biết Vạn Mộng Lâm đang kiên trì vì điều gì, vô cùng trung trinh, nhưng đời người lại có quá nhiều biến hóa.

Làm sao cô có thể cảm thấy nhớ nhung trong lòng cô, lại có thể đạt được, tự giam mình trong một chiếc lồng.

Làm thế nào cô có thể cảm thấy mình có thể một lòng một dạ đến già, làm sao cô có thể nghĩ rằng mình sẽ có được nó.

Bây giờ là thời đại nào rồi!Nếu có kết quả tốt đẹp thì cũng thôi, nhưng nếu không thể, cô liền không nghĩ đến những khả năng khác trong cuộc sống sao?Thậm chí vì loại ý niệm khó hiểu này, mà làm trì hoãn cuộc sống của mình.

Cho dù bây giờ Vạn Mộng Lâm có kết hôn với hắn, chỉ sợ trong lòng cô cũng không cam lòng đi.

Sự không cam lòng này, là tra tấn mình, cũng là tra tấn người khác.

Quên đi, quên đi, không thú vị…Diệp Nghiên Sơn hiểu rõ, bây giờ Vạn Mông Lâm muốn kết hôn với hắn, cũng chỉ vì muốn thoát khỏi khốn cảnh hiện tại.

Nếu là trước đây, có lẽ hắn có thể chịu đựng, thậm chí vẫn thực tôn trọng cô, chính là bây giờ, hắn đối với Vạn Mộng Lâm đã không còn cảm giác.

Đánh tan mộng tưởng cùng sự kiên trì của người khác chính là vô đạo đức, tình yêu của người khác không liên quan đến hắn.

Trong lòng Nam Chi thở dài, cô thật không thể hiểu nổi, thế giới này chỉ có một mình cha hay sao?Sao dì Vạn có chuyện gì cũng chạy tới tìm cha vậy?Cha không nói lời nào, khẳng định trong lòng cha còn muốn kết hôn với dì Vạn.

Không được, phải ngăn lại.

Cha có thể kết hôn với dì khác, chỉ cần không phải là dì Vạn.


Nam Chi đột nhiên hỏi Vạn Mộng Lâm: “Dì Vạn, nếu một ngày cha xảy ra chuyện, dì có thể đối xử tốt với Tuyết Lị không?”Vạn Mộng Lâm gật đầu, cố gắng hết sức cười dịu dàng với Nam Chi, “Đúng vậy, Tuyết Lị, dì sẽ coi cháu như con gái ruột của mình.

”Sẽ không, sẽ không.

Dì Vạn sẽ không làm như vậy.

Cha và dì Vạn thậm chí còn không được xem là bạn bè, giữa bạn bè chính là giúp đỡ lẫn nhau, bọn họ không như vậy.

Nam Chi nghiêng đầu, lại nói: “Con ruột của dì, cũng chỉ có Vạn Nhĩ Nhĩ và Vạn Nghiên Nghiên.

”“Không phải, Tuyết Lị, dì chắc chắn sẽ đối xử tốt với cháu.

” Vạn Mộng Lâm nói một cách chắc chắn, rất ngoan cường và thuyết phục.

Nhưng Nam Chi không tin, bọn họ đứng trước mộ của cha Tuyết Lị, chỉ bảo Vạn Nhĩ Nhĩ cùng Vạn Nghiên Nghiên ghi tạc chú Diệp ở trong lòng, nhưng đối với khó khăn của chị Tuyết Lị thì thờ ơ.

Có lẽ bọn họ cũng không biết tình huống của chị Tuyết Lị, nhưng cũng là vì dì Vạn không để chị Tuyết Lị ở trong lòng, cũng không quan tâm đến.

Có lẽ là bởi vì chị Tuyết Lị thường xuyên cãi nhau với bọn Vạn Nhĩ Nhĩ, Vạn Nghiên Nghiên, cho nên dì Vạn không thích chị Tuyết Lị, không muốn quan tâm cô.

Nam Chi quay đầu sang phía bên kia của cửa sổ xe, không nhìn dì Vạn nữa.

Thấy con gái tức giận, Diệp Nghiên Sơn không khỏi cảm thấy buồn cười, quay đầu nói với Vạn Mộng Lâm: “Vạn tiểu thư, hiện tại tôi chưa nghĩ đến chuyện kết hôn, rốt cuộc con bé cũng còn nhỏ.

”“Đợi lát nữa đưa Vạn tiểu thư về.


” Diệp Nghiên Sơn nói với tài xế, tài xế vội vàng đáp ứng.

“Loảng xoảng……” Một tiếng, cửa xe đóng lại, xe chậm rãi tiến vào cửa sắt, cửa sắt từ từ đóng lại, nhốt Vạn Mộng Lâm ở bên ngoài.

Vạn Mộng Lâm ngơ ngác mà nhìn cửa sắt, tay buông lỏng, bản thảo rơi vương vãi trên mặt đất, trong lòng dâng lên một cảm giác mất mát.

Hoắc Hạ Quân, Diệp Nghiên Sơn, hai người đàn ông ưu tú, Vạn Mộng Lâm không bắt được người nào, mất đi cơ hội thay đổi giai tầng xã hội.

Tay trái và tay phải đều nắm lấy, nhưng không bắt được người nào.

Tình yêu của đàn ông, giống như một làn khói, gió thổi liền tan, Diệp Nghiên Sơn lúc trước còn đối xử tốt với cô như vậy, bây giờ nói trở mặt liền trở mặt ngay, lãnh khốc lấy lại tất cả mọi thứ.

Vạn Mộng Lâm ngồi xổm ở cửa, vùi mặt vào hai tay lặng lẽ khóc, khóc một hồi, cô nhặt bản thảo thiết kế từ trên mặt đất lên, từ chối tài xế muốn đưa về, bất lực mờ mịt mà đi trên vỉa hè.

“Tích……”Một chiếc xe dừng lại ở bên cạnh Vạn Mộng Lâm, Vạn Mộng Lâm không hề phát hiện, máy móc mà đi về phía trước, mà chiếc xe kia vẫn chậm rãi đi bên cạnh Vạn Mộng Lâm.

“Này, tôi đi theo cô lâu như vậy, cô cũng không phát hiện ra sao.

” Người trên xe không nhịn được nữa, mở miệng hỏi.

Vạn Mộng Lâm quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi, vô cùng cảnh giác mà nhìn hắn, người đàn ông này vừa nhìn liền biết đây là một tay ăn chơi trác táng, bộ dạng cà phất

cà phơ.

Hắn muốn làm gì?Ánh mắt của người đàn ông trẻ tuổi đảo qua gương mặt Vạn Mộng Lâm, ánh mắt ngả ngớn, vô cùng lả lơi nói: “Cô với Diệp Nghiên Sơn có quan hệ gì?”Vạn Mộng Lâm gian nan mở miệng nói: “Cậu là ai?”Người đàn ông trẻ tuổi mặc một chiếc áo sơ mi hoa, một bộ dạng công tử ăn chơi, xuống xe, đoạt lấy bản thảo thiết kế trong tay Vạn Mộng Lâm, lật tới lật lui, “Vẽ cũng được, cô còn chưa trả lời tôi, cô với Diệp Nghiên Sơn có quan hệ gì?”“Cô là nhà thiết kế dưới trướng anh ta sao, tôi nhìn thấy cô đón đầu xe anh ta đưa bản thảo, người ta chính là nghiêm khắc như vậy.


”“Cậu quen Diệp tiên sinh sao?” Mắt Vạn Mộng Lâm hơi sáng lên, nhìn người đàn ông trẻ tuổi này.

“Ừm, tôi quen, tôi còn là cổ đông của công ty đấy, tuy chỉ là một cổ đông nhỏ.

” Người đàn ông sờ mũi.

“Tiên sinh, cậu xem bản thảo thiết kế của tôi đi, tôi có thể ở lại công ty không?” Vạn Mộng Lâm không nhịn được mà chờ mong nhìn gương mặt trẻ tuổi, người đàn ông này so với cô còn ít tuổi hơn.

“Ừm, cái này có là gì, tôi chỉ cần nói với giám đốc Quan một tiếng, hắn sẽ giữ cô lại.

” Người trẻ tuổi nhẹ giọng nói, “Đi nói với giám đốc Quan đi, cứ nói là tôi nói.

” “Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu.

” Đúng là ‘Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn*’, Vạn Mộng Lâm không ngờ mình còn có thể ở lại.

*Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn: Trong tiếng Trung, thành ngữ “liễu ám hoa minh” là chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.

Chỉ cần có thể ở lại, sau này chắc chắn có thể vẽ ra bản thiết kế càng tốt hơn.

Nhưng mà, Vạn Mộng Lâm cũng không ngu ngốc tin ngay, “Làm sao tôi biết những gì cậu nói có phải là sự thật không?”Cô ở công ty chưa từng gặp hắn lần nào, cổ đông nhỏ, có rất nhiều cổ đông nhỏ, có khi nào còn không tra được tên không?Người đàn ông trẻ tuổi tặc lưỡi, lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại, đưa cho Vạn Mộng Lâm, “Cô nghe thử xem đây có phải giọng của giám đốc Quan không.

”Vạn Mộng Lâm cầm lấy di động, phát hiện đúng là giọng của giám đốc Quan.

“Giờ thì tin rồi chứ, tôi đã nói với lão Quan rồi, ngày mai cô tiếp tục đi làm.

” Người đàn ông trẻ tuổi không để ý lắm nói.


“Cảm ơn, cảm ơn cậu.

” Vạn Mộng Lâm vô cùng cảm kích.

Người đàn ông trẻ tuổi lên xe, ngả ngớn mà hôn gió với Vạn Mộng Lâm, sau đó quay đầu xe rời đi.

Vạn Mộng Lâm nhìn theo chiếc xe, cho tới khi không còn thấy bóng xe nữa, không nhịn được mà nở nụ cười, nhưng nước mắt lại lả tả rơi xuống, vừa khóc vừa cười, giống như người điên.

Người đàn ông trẻ tuổi kia đi thẳng xe vào biệt thự Diệp gia, tùy tay ném chìa khóa vào tay tài xế của Diệp gia, “Đậu xe cho tôi.

”“Yo, em gái Tuyết Lị của tôi, thật đáng yêu, hôn anh một cái nào.

” Người đàn ông trẻ tuổi vươn tay, bế Nam Chi đang ngơ ngác lên, ném lên trên, khiến Nam Chi sợ hãi kêu lên.

Ngược lại người đàn ông kia lại càng hăng hái, liên tục ném Nam Chi lên.

“Được rồi, đừng dọa con bé sợ.

” Diệp Nghiên Sơn nhận lấy đứa trẻ từ trong tay người đàn ông trẻ tuổi.

“Cậu cả ngày không làm việc chính, đến công ty làm việc đi, chú Trương còn đang trông cậy vào cậu đấy.

” Diệp Nghiên Sơn nói.

Đầu Nam Chi choáng váng, ôm đầu nhìn người này, thật lạ, chưa từng gặp qua.

.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện