Cô đang định trách móc anh, thì đôi môi lại một lần nữa bị anh ngậm lấy m*t.
Kèm theo nước từ vòi hoa sen phun lên trên người, chảy xuống mắt, mũi và đôi môi dính chặt của hai người họ.
Kim Đản Đản đưa tay đẩy anh ra.
Tay trái anh giữ sau đầu của cô, tay phải ôm lấy eo cô, không cho phép cô chạy thoát.
“Khụ ~” Kim Đản Đản cắn môi Quân Mạch, anh buông ra trong đau đớn.
“Đừng như vậy mà ~~~” Nhịp tim của Kim Đản Đản lỡ mất nửa nhịp, nhìn thấy trong đôi mắt của Quân Mạch đã rải đầy tơ máu đỏ, anh sắp kiềm chế đến cực độ rồi.
“Còn có cách nào khác không?” Đôi mắt của cô giống như một chú nai tơ đang hoảng sợ, cô vô cùng sợ hãi.
Quân Mạch cố gắng kìm nén ngọn lửa bên trong cơ thể, hai mắt đỏ bừng, giọng khô khốc: “Có, dùng tay giúp anh!”
“Hả?” Cái miệng nhỏ nhắn của Kim Đản Đản hơi mở ra.
Quân Mạch nắm lấy tay cô, trong phòng tắm là một cảnh tượng kiều diễm.
Một giờ đồng hồ sau, đôi mắt của Kim Đản Đản rưng rưng, cô cong miệng uất ức nói: “Tay tôi mỏi, đã xong chưa vậy?”
“Vẫn chưa!” Giọng Quân Mạch đờ đẫn.
Kim Đản Đản nổi trận lôi đình: “Chết tiệt! Anh vẫn chưa xong sao?”
“Ừ, lần đầu tiên…”, Quân Mạch liền nói: “Đây là lần đầu tiên dùng cách này.”
Kim Đản Đản tiếp tục nín nhịn giúp anh.
Không biết mất hết bao lâu, cô mệt đến nỗi không muốn cử động nữa.
Tắm rửa xong, hai người họ nằm trên giường nghỉ ngơi.
Kim Đản Đản úp mặt vào trong chăn, mất mặt chết đi được.
Khóe miệng Quân Mạch hơi cong lên, đưa tay ôm lấy Kim Đản Đản đang giấu đầu như đà điểu vào trong lòng.
Kim Đản Đản giãy dụa trong vòng tay anh, nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói của Quân Mạch: “May mà em đã kịp thời tìm thấy anh!”
Nhắc đến chuyện này Kim Đản Đản lại nổi điên lên: “Hừ! Sao anh lại có thể ngu ngốc đến mức để bị trúng thuốc kích d*c như vậy chứ!”
Anh đưa tay kéo khuôn mặt của Kim Đản Đản ra khỏi ổ chăn, quẹt mũi của cô: “Anh thật ngu ngốc, nên ông trời mới phái em đến cứu anh đó!”
“Vậy thì để báo đáp cho tôi, anh ngủ trên sofa tôi