Ngày tháng của Kim Đản Đản trôi qua cũng chẳng dễ dàng gì.
Từ sau ngày cô giúp Quân Mạch [email protected] tay đó, anh vẫn luôn tìm mọi cách để Kim Đản Đản phục vụ cho mình lần nữa.
Kim Đản Đản bi thương vừa giặt quần áo cho Quân Mạch xong, đã bị anh ngang ngược kéo vào trong phòng.
Nhìn gương mặt đẹp trai kia tiến lại gần, trái tim nhỏ bé của Kim Đản Đản sợ đến nỗi đập ‘thình thịch’.
Quân Mạch dán vào tai cô thở hắt ra, ám muội nói: “Bà xã, anh muốn ăn ‘thịt’!”
Luồng hơi nóng mà anh phả ra giống như suối phun vậy, thông qua tai Kim Đản Đản chảy về tới khắp người.
Cô cảm thấy lời nói của anh giống như móng mèo đang gãi vào tim cô vậy, cảm thấy ngứa ngáy, tê dại.
Mặt Kim Đản Đản đỏ như con tôm luộc.
Cô quay đầu đi, tách ra chút khoảng cách, né tránh đụng chạm với Quân Mạch.
Cô lắp bắp nói: “Tôi… tôi không phải là bà xã của anh, anh muốn ăn thịt gì? Tôi đi làm cho anh!” Kim Đản Đản nhìn vào mắt Quân Mạch hỏi dò.
Quân Mạch nhìn vào mắt Kim Đản Đản, ánh mắt của cô rất trong sáng, không hề biết ‘thịt’ là gì!
Anh nâng cằm Kim Đản Đản lên, gương mặt đẹp trai tiến lại gần.
Khi môi hai người sắp chạm vào nhau thì anh dừng lại, giọng nói của anh giống như rượu ngon làm say lòng người vậy: “ ‘thịt’ anh muốn ăn, là em!”
Khi Kim Đản Đản tức giận đang định đẩy Quân Mạch ra, thì anh chủ động kéo ra khoảng cách với cô.
Ánh mắt anh chứa ý cười nhìn gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ của Kim Đản Đản.
“Anh không thể ăn tôi!” Gương mặt nhỏ của Kim Đản Đản nghẹn đến nỗi đỏ bừng trả lời một câu như vậy, cô đẩy Quân Mạch ra muốn mở cửa rời đi.
Cửa mới mở ra một kẽ hở, Quân Mạch chống một tay lên cửa, cửa lại đóng lại.
Giọng điệu của anh vô cùng ngang ngược: “Bà xã, em còn chưa cho ông xã em ăn no đâu.
Không được ra ngoài!”
Ông xã?
Da mặt của Quân Mạch cũng quá dày rồi đấy.
Bọn họ còn đang học cấp ba, không ngờ anh ta lại xưng hô như vậy.
Quá buồn nôn rồi!
“Tôi không phải là bà xã của anh!” Kim Đản Đản vừa thẹn vừa tức, sắc mặt cô trở nên đỏ bừng.
“A ~ Bà xã, má em đỏ bừng, trông ngon quá!” Quân Mạch trêu ghẹo nói, rồi anh cúi người xuống