May mà ca cấp cứu rất thành công, Quân Mạch đã qua cơn nguy kịch.
Chỉ là không biết bao lâu nữa anh mới tỉnh lại.
Một ngày…
Ba ngày…
Một tháng…
Một năm trôi qua, Quân Mạch vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, anh giống như đang ngủ vậy.
Quân Uy điều tra ra người đứng sau chuyện này là Ngọc Đình Đình.
Ông tống cô ta vào tù, nhà họ Quân và nhà họ Ngọc hoàn toàn rạn nứt.
Mà Kim Đản Đản chuyển ra khỏi nhà Quân Mạch, cô thường đến thăm Quân Mạch, kể cho anh nghe những chuyện đã xảy ra xung quanh anh.
Thời gian lại trôi qua một năm nữa, người đàn ông nằm trên giường ngủ rất say.
Dáng vẻ khi ngủ của anh giống như thiên sứ rơi xuống trần gian vậy, khiến người khác không nhẫn tâm đánh thức anh dậy.
Kim Đản Đản giơ tay miêu tả ngũ quan của anh, cuối cùng cô dừng lại ở giữa đôi môi không có chút huyết sắc nào của anh, lẩm bẩm: “Quân Mạch, anh biết không? Khi anh hôn em, rất nhiều lần em đều không biết nên thở thế nào, suýt chút nữa thì bị ngạt chết!”
“Sao trên đời này lại có một nam sinh xấu xa như anh vậy chứ? Vừa mới gặp mặt anh đã làm em trên bàn rồi, khổ nỗi là em không hề có cảm giác gì cả…”
“Em vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên khi em gặp anh.
Lần đó em suýt chút nữa xé rách nội y của anh.
Có điều lúc đó anh thật sự rất bình tĩnh, em còn sắp bị dọa thảm rồi!”
Đang nói như vậy thì Kim Đản Đản cúi xuống ôm lấy Quân Mạch, giọng nói của cô có chút nghẹn ngào: “Anh đừng ngủ nữa, anh mau tỉnh lại một chút có được không hả? Chỉ cần anh tỉnh lại, em sẽ để mặc anh bắt nạt em, nấu cơm, giặt quần áo cho anh.
Mặc cho anh mắng chửi, chọc ghẹo em!”
“Chỉ cần anh tỉnh lại, chuyện gì em cũng sẽ nghe theo lời anh hết!” Kim Đản Đản ôm Quân Mạch, cô cảm nhận nhiệt độ của người trong lòng.
Cô sợ anh rời khỏi cô, sợ độ ấm của anh cũng không còn nữa.
Ngón tay Quân Mạch động đậy, sau đó lông mi anh khẽ rung.
Những lời cô vừa nói anh đều nghe thấy.
Anh cũng biết cô thường đến chăm sóc anh, nói chuyện với anh.
Ý thức của anh vẫn luôn tỉnh táo, chỉ là anh không thể tỉnh lại được.
Kim Đản Đản thả Quân Mạch ra, thấy anh vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, cô không khỏi có chút thất vọng.
Nhìn đôi môi không hề có chút huyết sắc nào đó của anh, cô cảm thấy đôi môi đó của anh nên tràn đầy sắc thái rực rỡ mang theo nụ cười xấu xa