Tô Hiểu Hiểu và Bạch Kiệt đuổi theo lại đây thì nhìn thấy Kim Đản Đản bị Quân Mạch lôi kéo đi.
Hai người cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, mắt to trừng mắt nhỏ, hoàn toàn không biết là chuyện như thế nào.
Trong lòng họ lo lắng cho Kim Đản Đản, đi theo phía sau cả hai.
“Này! Anh đưa tôi đi đâu vậy?” Kim Đản Đản thật không hiểu anh chàng đẹp trai này đang muốn làm cái quỷ gì.
Anh kéo cô lên thang lầu, không phải là muốn kéo cô lên nóc nhà sau đó thừa dịp không có người giải quyết cô chứ!
Quân Mạch quay đầu lại, nhìn vào mắt Kim Đản Đản: “Tên của tôi không phải là này!”
“Tôi quản anh tên là gì à, anh còn chưa nói muốn mang tôi đi đâu?” Kim Đản Đản nhìn chằm chằm sau đầu của anh.
Quân Mạch đi tới phía trước, không có quay đầu lại, cũng không hề trả lời cô.
“Tôi đang hỏi chuyện anh!” Kim Đản Đản có chút tức giận, cao giọng hỏi một tiếng.
Một giáo viên nam ở độ tuổi trung niên từ trong lớp đi ra, trên tay cầm sách giáo khoa bực bội hỏi: “Là ai không đi học, kêu la cái gì?”
Chờ tới khi nhìn thấy người thì thái độ lập tức thay đổi 180°, nở nụ cười lấy lòng: “Thì ra là Quân thiếu à, em đang bận… Thầy còn có việc!”
Kim Đản Đản nhếch khóe miệng: Thưa thầy, thầy nịnh nọt như vậy hiệu trưởng có biết không?
Quân Mạch hoàn toàn làm lơ thầy giáo kia, túm Kim Đản Đản vào một cái phòng học không có một bóng người.
Sau đó anh khóa trái cửa, kéo rèm lại.
Tô Hiểu Hiểu và Bạch Kiệt chạy tới, thấy cửa đã đóng lại thì lo lắng vỗ cửa: “Quân thiếu, nơi này là trường học, anh đừng có xằng bậy, thả Đản Đản ra!”
Nhưng mà giọng nói của các cô rất nhỏ ở trong phòng học, bị Quân Mạch làm lơ.
Anh bế Kim Đản Đản lên, để cô ngồi ở trên bàn, nhìn vào mắt cô một cách thích thú.
“Rốt cuộc anh muốn như thế nào?” Kim Đản Đản đề phòng nhìn anh.
Quân Mạch cảm thấy bộ dáng cô giống như một con mèo con lạc mẹ, rõ ràng thực yếu ớt, lại còn giương nanh múa vuốt hù dọa người ta.
Nhìn thấy cô như vậy, anh nổi lên hứng thú muốn trêu đùa, muốn nhìn một chút cô còn có biểu tình gì.
Đôi tay anh chống ở hai bên Kim Đản Đản, giam cầm cô: “Cô nói thử xem