Phong Lâm thở dài, giọng điệu có chút buồn bã: “Từ khi ta được sinh ra, mẫu hậu đã không thích ta.
Cho dù ta có tài giỏi đến cỡ nào thì bà ấy cũng đều không thèm nhìn thấy ta, thậm chí còn chán ghét ta!”
“Chỉ có phụ vương cưng chiều ta, đối xử rất tốt với ta.
Các nhóm huynh đệ tỷ muội khác đều ghen ghét ta, cũng chỉ có nàng và Nhược Uyên là đối xử chân thành với ta.”
“Khi ta biết được mình không phải là do phụ hoàng sinh ra, ta đã nghĩ một ngày nào đó thân tình này cũng sẽ mất đi.
Quả nhiên, ngay cả nàng cũng chán ghét ta!”
“Tiểu Cửu Nhi, ta không thể không làm như vậy, chỉ có như vậy mới có thể khiến cho cha ruột quan tâ m đến ta.
Ta cưới nàng, là muốn đền bù cho Hoa Thị, không muốn để cho giang sơn của Hoa Thị rơi vào tay người ngoài.”
Kim Đản Đản vẫn không quay đầu lại, nàng khẽ run lên.
Đại hoàng huynh thật đáng thương mà!
“Khụ khụ!” Phong Lâm đột nhiên ho khan kịch liệt.
Dù sao hắn cũng đã từng là hoàng huynh của nguyên chủ.
Cho dù là không phải, nhưng bây giờ thân thể của hắn không thoải mái, Kim Đản Đản lại không thể làm như không thấy.
Nàng quay đầu lại liền nhìn thấy hắn cầm khăn tay đặt ở bên môi, bên trên khăn tay là một vùng đỏ thắm.
Thấy Kim Đản Đản nhìn lại, vẻ mặt của hắn hoảng loạn vội vàng thu tay lại.
Kim Đản Đản chạy tới, nhanh chóng cướp khăn tay mở ra, liền nhìn thấy máu đỏ tươi ở bên trên.
Nàng lo lắng hỏi: “Đại…Sao ngươi lại hộc máu?”
Hai mắt Phong Lâm vô cùng kiên nhẫn, sắc mặt của hắn có chút tái nhợt: “Phong Nguyệt Hoàng đế sợ ta không hạ được quyết tâm, liền hạ độc ta.
Nếu như sau nửa năm vẫn không có giải dược, không thể nghi ngờ gì ta hẳn phải chết.”
Kim Đản Đản nắm chặt tay, đôi mắt có chút đỏ: “Đại hoàng huynh, ta hiểu lầm ngươi rồi, thực xin lỗi!”
“Không sao!” Phong Lâm hờ hững nhếch miệng cười, như thể là người trên toàn thế giới đều chán ghét hắn vậy.
Hắn duỗi tay ôm lấy Kim Đản Đản.
Kim Đản Đản giãy giụa một chút, lại nghe thấy giọng nói của hắn truyền đến, đáng thương như thể khẩn cầu một chút thương hại của người khác: “Tiểu Cửu Nhi, để ta ôm một chút.
Ta có thể bảo vệ nàng, thật sự chỉ có nàng, ta sẽ không làm nàng tổn thương!”
Kim Đản Đản ngừng giãy giụa.
Tuy rằng nàng không có thói quen bị người khác ôm như vậy.
Nhưng lúc này đại hoàng huynh