Phong Lâm không biết hoàng hậu bị người đánh tráo rồi, hắn còn đang buồn bực sao hôm nay Tiểu Cửu nhi ngoan như vậy.
Nàng không nói lời nào, cũng không phản kháng, cái này có chút không giống tác phong bình thường của nàng.
Sau đó hắn nghĩ có thể nàng vì Đế Bắc Minh, vì cứu hắn ta mà nhẫn nại.
Hắn nắm tay của nàng càng thêm chặt vài phần, tuyệt sẽ không thả nàng ra.
Giang sơn này là của hắn, Mỹ Nhân cũng phải của hắn.
Trời nổi lên một trận gió, thổi khăn voan của nàng bay lên chút ít.
Phong Lâm thấy được cái cằm của nàng, cũng không có tinh xảo như Tiểu Cửu nhi.
Hắn xốc khăn voan lên, thấy được một gương mặt lạ lẫm, lạnh giọng hỏi: “Ngươi là ai?”
Nữ tử nhìn Phong Lâm anh tuấn trước mắt.
Hắn chỉ hơi nhíu mày cũng đẹp như vậy, nàng lộ ra si mê ngắn ngủi.
Sau đó nàng kịp phản ứng, lập tức hành lễ nói: “Hồi hoàng thượng, tiểu nữ là Mạnh Nhiên nữ nhi của Định Bắc Hầu, ái mộ Mộ hoàng thượng đã lâu!”
“Như Hiên đâu?” đôi mắt Phong Lâm nhắm lại, nàng lại dám đùa giỡn.
“Thần nữ không biết, thỉnh hoàng thượng thứ lỗi!” Mạnh Nhiên cúi đầu.
“Cút!” Phong Lâm bực bội vẫy ống tay áo, nói với thị vệ: “Theo trẫm đi nhà lao!”
Nhưng hắn đi chưa được mấy bước thì một đám sai nha nhanh chóng chạy đến.
Viện quân của Đế Bắc Minh đã đến, cùng lúc đó Ngọc Vân Yên mang thị vệ đến bao vây chỗ này lại.
Đế Bắc Minh dắt lấy tay Kim Đản Đản đi ra, đứng ở phía trước thị vệ.
Trong mắt Phong Lâm tràn ngập mất mát và đau lòng: “Tiểu Cửu nhi, ngay cả nàng cũng muốn vứt bỏ ta sao?”
“Thực xin lỗi!” Vô luận là cảm tình hay là giang sơn, cũng không thể là hắn.
“Vì sao? Ta không bằng hắn chỗ nào?” Phong Lâm chỉ vào Đế Bắc Minh hỏi.
Hắn cho rằng đã đối với nàng thật tốt rồi, chưa bao giờ hắn dụng tâm đối với người nào như thế.
“Các ngươi mỗi người mỗi vẻ, nhưng cảm tình không phải là lựa chọn ai tốt ai xấu!” Chỉ vì số mệnh đã định hắn là tình nhân của nàng, linh hồn nàng nhận định hắn.
Bộ dáng Phong Lâm có chút điên cuồng: “Nàng nhất định là bị hắn mê hoặc, là ta quá mềm lòng.
Nếu hắn chết,